BÀ MỤ - Trang 196

“Ở lớp tám, như thế vẫn là một thành tích lớn đấy chứ,” ông nói.

Tôi gật đầu và nhìn chằm chằm vào đôi giày chạy, cách của tôi khi ấy để
đón nhận lời khen một cách duyên dáng.

“Chú Hastings đến đây để cho chúng ta biết chuyện gì đang xảy ra,” mẹ tôi
giải thích.

“Chúng ta? Bố về nhà rồi ạ?” tôi ngoái lại nhìn đường chạy xe vào nhà, tự
hỏi có phải mình đi ngang qua xe Jeep của bố mà không nhận ra. Tôi đã
không đi ngang qua nó; chẳng có chiếc Jeep nào ở đấy cả. Chỉ có chiếc
Volvo xám quyền quý nhưng vuông vắn của Stephen.

“Chưa, bố con chưa về. Ý mẹ là chúng ta, gia đình ta.”

“Ồ.”

“Chú Hastings nói mẹ không gặp rắc rối nghiêm trọng như chúng ta nghĩ
đêm hôm trước.” Bà nhoẻn miệng cười, nụ cười trông vừa chân thành vừa
dũng cảm đối với tôi, nhưng giờ nghĩ lại tôi thấy nó có lẽ mang vẻ châm
biếm. Bố mẹ tôi đã cố gắng hết mức để giải thích với tôi sự khác nhau giữa
giết người cấp độ hai và bất cẩn gây chết người, một sự giết người có chủ
đích với một hành vi đơn thuần khinh suất và phạm pháp, và dù phần lớn
những gì họ nói đều rõ ràng dễ hiểu, nhưng nhiều chi tiết vẫn làm tôi chẳng
hiểu gì trong những tuần đầu tháng tư ấy, và tôi vẫn đơn giản hóa tình cảnh
của mẹ tôi thành một cảnh tượng cơ bản: Nữ thánh Joan bị thiêu tại cọc.
Hình ảnh chính xác đến từ một bức tranh trong từ điển bách khoa của chúng
tôi, và nó thật đáng sợ: một người phụ nữ đẹp trẻ hơn mẹ tôi một chút, mặc
chiếc đầm bohemian như kiểu đầm của bà mụ, khuôn mặt nàng kiên cường
- gần như mang vẻ anh hùng siêu thực - khi những ngọn lửa vàng và đỏ
biến những thanh gỗ nâu thành màu đen. Da của Joan vẫn chưa bị bỏng,
nhưng hơi nóng từ ngọn lửa đang khiến nàng đổ mồ hôi, và một số người
trong đám đông vây quanh đang đứng giẫm lên con ngựa chết của Joan để
xem rõ cái chết của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.