BÀ MỤ - Trang 195

Mẹ tôi và Stephen mỗi người đang ngồi tựa lưng vào một cây cột trắng làm
trụ đỡ mái hiên, hai chân khoanh lại tạo thành hình kim tự tháp. Họ dừng
nói chuyện và mỉm cười với tôi khi trông thấy tôi ở cuối đường chạy xe vào
nhà, và tôi có thể cảm thấy vị luật sư này đã đến với tin tốt.

Tôi có ngạc nhiên không khi Stephen đích thân đến từ tận Burlington để
gặp mẹ tôi - một chuyến lái xe gần chín mươi phút - thay vì gọi điện thoại?
Tôi đã ngạc nhiên, chỉ một thoáng. Và chính đêm đó trong bữa ăn tối, bố tôi
đã đưa ra lời nhận xét đầu tiên trong số rất nhiều lời nhận xét cay nghiệt về
Stephen khiến tôi tin rằng ông sẽ phải hối tiếc. Nhưng phản ứng đầu tiên
của tôi khi trông thấy Stephen ngồi đấy vào khoảnh khắc ấy là ông sẽ là
một người bạn tốt của mẹ tôi, và ông chắn chắn sẽ làm hết sức để bảo vệ bà.
Nếu ông có những tình cảm dành cho bà mà hầu hết những luật sư khác sẽ
cho là thiếu chuyên nghiệp, thì điều đó chỉ là vì lợi ích của chúng tôi mà
thôi.

Họ đều đứng dậy khi tôi tiến đến đoạn đầu của lối đi bộ, và mẹ tôi đi về
trước như để hôn tôi khi tôi đến bậc tam cấp. Tuy nhiên, bà đột ngột dừng
lại, như thể sợ tôi sẽ ngượng nếu bà hôn tôi trước mặt Hastings. Bà đã đúng,
tôi sẽ ngượng. Nhưng có lẽ tôi cũng ngượng không kém trước cách bà lúc
lắc đầu về trước như một con gà tây rừng, và chỉ muốn bà dành cho tôi nụ
hôn ấy cho rồi.

“Hôm nay thế nào rồi, con yêu?” bà hỏi, ý nói đến buổi tập luyện.

“Tốt ạ. Ổn hết.”

“Chân đau không?”

“Không. Chẳng đau tẹo nào.”

“Mẹ cháu nói cháu tham gia vào đội chạy rồi,” Stephen nói.

“Chỉ là đội dự bị thôi ạ,” tôi nói, một sự đính chính có ý nghĩa theo suy nghĩ
của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.