BÀ MỤ - Trang 208

“Chúng ta sẽ thương lượng chuyện gì?”

“Có thể là tội danh. Và nếu chúng ta đồng ý, thì có thể là bản án.”

Tôi lưỡng lự trước từ bản án, và rõ ràng mẹ tôi cũng thế. “Bản án?” bà nói,
một cơn rùng mình hoảng hốt nhỏ nhoi nhưng không nhầm lẫn được đi
xuyên qua giọng nói của bà. “Tôi đã không làm gì sai!”

“Mọi điều tôi nói ở đây đều là phỏng đoán, Sibyl ạ. Tất cả chỉ là... chỉ là nói
chuyện thôi. Được chứ?”

“Tôi không nghĩ mình thích kiểu nói chuyện này.”

“Ái chà, một bản án có thể chẳng là vấn đề gì cả. Vì thế hãy đừng nói về nó
lúc này. Hợp lý mà, phải không?”

“Không. Tôi muốn anh nói tiếp.”

“Chị chắc không?”

“Đương nhiên là chắc. Ý nghĩ chúng ta đã tuyên án tôi rồi khiến tôi hốt
hoảng một chốc lúc nãy, nhưng giờ thì tôi ổn rồi.”

“Được rồi. Đây là một cách chúng ta có thể thu xếp vụ này. Chúng ta thừa
nhận có tội với tội danh hành nghề y không giấy phép - và chúng ta nộp
một khoản phạt. Không to tát, ít nhất là không to tát trong bối cảnh lớn hơn.
Sau đó với tội danh bất cẩn gây chết người, chúng ta chấp nhận một bản án
bị hoãn. Cứ xem như là hai hoặc ba năm và một khoản phạt nhỏ khác,
nhưng không có lời kết án nào vào cuối thời gian hoãn xét xử. Như thế
được không?” Stephen hỏi, và tôi hiểu rằng ông ta nghĩ vừa mới vẽ ra một
viễn cảnh tuyệt vời cho mẹ tôi, một viễn cảnh mà ông tin sẽ phục hồi sự sự
tin và tâm trạng của bà.

“Cho tôi biết một bản án bị hoãn là thế nào,” bà nói.

“Chị nhận có tội với tội bất cẩn gây chết người. Thông thường, như thế có
nghĩa là phải ở tù từ một đến mười lăm năm. Vụ này thì không. Một bản án

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.