BÀ MỤ - Trang 210

“Nhưng anh không nghĩ thế, đúng không?” mẹ tôi nói. Cả hai chúng tôi đều
nghe thấy sự nghi ngờ trong giọng nói của Stephen.

“Sibyl ạ, tôi quả thực không biết được. Tôi chỉ biết là nó khả thi. Có lẽ án
treo là khả thi...”

“Án treo?”

“Hãy giả sử chính quyền bang xử mạnh tay vụ này, một vụ mà chúng ta
không thể thắng. Không có cách nào khác. Để đổi lấy không ngồi tù chúng
ta nhận có tội, và chị nhận bản án treo cùng vài năm tù treo. Cứ thế, cuộc
sống của chị tiếp diễn gần như trước, ngoại trừ chị sẽ phải thường xuyên
gặp nhân viên quản chế, và chị bỏ nghề bà mụ.”

Rất chậm rãi, nghe như đang phê thuốc và quả quyết không thể lay chuyển -
mỗi chữ cái trong một từ là một lời tuyên ngôn - mẹ tôi nói, “Đó không
phải là một phương án, Stephen ạ. Tôi không thể nào bỏ nghề được. Tôi sẽ
không bao giờ bỏ nghề.”

Mặt trời lúc này đã lặn xuống dưới rặng núi, và gian phòng quanh tôi đang
tối dần.

“Tôi nghi ngờ khả năng sự việc sẽ diễn tiến đến mức đó,” Stephen lẩm bẩm
sau một phút.

“Anh không tin điều đó. Anh tin rằng nó sẽ diễn ra đúng như vậy.”

“Tôi không biết. Và tôi sẽ không biết trong nhiều tháng nữa.”

“Nhiều tháng...”

“Có thể còn lâu hơn. Như tôi đã nói, sự trì hoãn giúp chúng ta nhiều hơn là
giúp họ.”

“Tôi không muốn vụ này kéo dài.”

“Tôi hiểu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.