BÀ MỤ - Trang 214

“Em có bỏ lỡ chuyện gì không? Hôm nay Stephen có nói gì chọc tức anh
không?”

“Anh nghe giống như bị chọc tức lắm à?”

“Đúng thế đấy.”

Tôi cố gắng nhắc bố mẹ nhớ đến sự hiện diện của tôi trước khi cuộc cãi vã
của họ leo thang, đứng dậy làm ra vẻ muốn đi lấy một cốc sữa gầy nữa. Tôi
hỏi có ai muốn thêm gì từ tủ lạnh không trong lúc tôi đứng lên.

“Nói thật đấy, Stephen có nói gì làm anh nổi nóng không?” mẹ tôi nói tiếp
sau khi trả lời tôi rằng bà không cần gì, còn bố thì vẫn giữ im lặng.

“Không.”

“Vậy tại sao lại có giọng điệu này?”

“Anh chỉ nghĩ là thật... thật kì cục khi anh ta lái xe đến tận đây hồi chiều
này.”

“Việc đấy có gì kì cục? Anh ấy là luật sư của chúng ta mà.”

“Có lẽ kì cục là từ không chính xác,” bố tôi nói. “Anh chỉ cảm thấy anh ta
không nên lái xe đường xa như thế đến đây để báo cho em một tin tức mà
anh ta có thể làm đơn giản bằng cách gọi điện thoại. Nghe có vẻ như thiếu
trách nhiệm về mặt tài chính quá. Có vẻ như anh ta hoang phí tiền bạc quá.
Tiền bạc của chúng ta.”

“Có lẽ luật sư không tính phí lái xe.”

“Và có lẽ có một con cá mọc cánh ở cái ao sau nhà.”

“Nếu con làm việc ở Burlington, con sẽ muốn biến khỏi đó càng nhanh
càng tốt,” tôi nói trong lúc ngồi xuống. Tôi không hề tin điều đó - thật lòng
mà nói, ở tuổi đó tôi nghĩ rằng làm việc tại Burlington là một điều rất xa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.