BÀ MỤ - Trang 215

hoa đẹp đẽ - nhưng dường như đó là điều mà bố mẹ tôi thích nghe, và nó có
thể giúp họ ứng xử văn minh.

“Thật thế à?” mẹ hỏi tôi. Bà khẽ mỉm cười, và rõ ràng bà không tin một lời
nào của tôi.

“Vâng. Biến khỏi tiếng ồn đó. Những chiếc xe đó.”

“Những cửa hàng băng đĩa đó,” bà nói thêm. “Trung tâm mua sắm to lớn đó
với tất cả những cửa hàng thời trang trên Phố Church đó.”

“Con không nói ở thành phố thì cái gì cũng xấu,” tôi giải thích. “Chỉ là nếu
ở đó mỗi ngày, thì thỉnh thoảng ra ngoài đây có lẽ cũng thú vị đấy chứ.”

“Mẹ đồng ý,” mẹ tôi nói, dịu dàng vuốt tóc tôi một lúc.

Bố bực dọc nhìn tôi, nhưng ông cảm ơn ý định của tôi nhiều đến nỗi không
thể nổi nóng với tôi vì đã đứng về phe mẹ. Ông cũng mỉm cười và nhướng
mày.

“Thôi được rồi. Có thể chuyến viếng thăm nho nhỏ của anh ta đến đây hồi
chiều chẳng tốn một xu nào.”

“Rõ ràng nó đã tốn một ít gì đấy,” mẹ nói.

“Ồ, có thể là không,” bố nói, giọng pha chút mỉa mai. Ông chồm qua bàn và
hôn trán bà. “Có lẽ bùn tháng tư là một sự hấp dẫn lớn với một nhà thơ như
luật sư của chúng ta. Có lẽ nó khêu gợi quá. Có lẽ vẻ đẹp của bùn là thứ duy
nhất đã lôi kéo Stephen đến đây.”

Khi bố và tôi cùng xem ti vi sau bữa tối, tôi nghe mẹ nói chuyện điện thoại
với một người bạn làm nghề bà mụ ở phía Nam của bang. Dường như một
bệnh nhân mới của mẹ, một giáo sư cao đẳng ở giai đoạn cuối của thai kì
thứ ba, đã không giấu nổi sự lo lắng và hồi hộp khi ở gặp mẹ tôi tại buổi
khám thai sáng hôm đó. Huyết áp của cô cao hơn rất nhiều so với lần đầu
tiên mẹ tôi khám cho cô, một tháng trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.