BÀ MỤ - Trang 223

trong một thị trấn gần như trọn đời,” Stephen nói.

“Hơn nữa, bà Danforth lại đang đối mặt với nguy cơ mất việc - chỉ có thế
thôi.”

“Và đừng quên bà ấy là một người mẹ. Bà ấy có một con gái đang học ở tại
Vermont này mà bà rất mực yêu thương. Và bà có một người chồng với một
nghề kiến trúc sư ổn định. Đây là nơi diễn ra cuộc sống của bà ấy, đây là
nơi cội rễ của bà đã mọc sâu và bám chắc. Bà Danforth sẽ không đi đâu cả.”

“Bà ta không có công ăn việc làm, thưa quý tòa, sự nghiệp bà ta đang rối
tung. Uy tín bà ta đã bị hoen ố không thể cứu vãn. Có quá nhiều lý do để bà
ta rời khỏi Vương quốc Đông Bắc khiến chúng tôi tin rằng nguy cơ bỏ trốn
là rất cao. Vì thế chúng tôi muốn số tiền tại ngoại thể hiện điều đó. Chính
quyền bang muốn yêu cầu mức tiền tại ngoại là ba mươi lăm nghìn đô la.”

“Như thế thật phi lý,” Stephen nói. “Thật là lố bịch.”

“Không hề, thưa quý tòa, ba mươi lăm nghìn đô la chỉ bằng một nửa giá trị
ngôi nhà của gia đình Danforth. Chúng tôi tin rằng đó là số tiền đủ để đảm
bảo rằng... rằng không có gì xảy ra với những cội rễ sâu xa đó.”

Thẩm phán Dorset, như bố tôi kể lại với tôi, ban cho Tanner cái nhìn mà gia
đình tôi gọi là tròng mắt lông lá: một cái nhìn trừng trừng mà người nhìn
đảo con mắt lên trên đầu xa đến nỗi mắt và chân mày gần như thành một.

“Một bi kịch đã đưa tất cả chúng ta đến đây,” vị thẩm phán nói, “và chúng
ta có thể sắp sửa bắt đầu đi trên một chặng đường dài cùng nhau. Tôi, vì
một lẽ, có thể bỏ qua cách nói cường điệu như ‘con ngựa bất kham’ ở giai
đoạn đầu của quá trình này, đặc biệt vì tôi biết sẽ còn chứng kiến thêm
nhiều kiểu nói khoa trương và cường điệu hơn nữa về sau. Trực giác của tôi
cho thấy luật sư biện hộ đã đúng khi nói rằng bà Danforth không có kế
hoạch bỏ đi, và tôi không thấy có lý do nào để áp đặt điều kiện dùng tiền để
tại ngoại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.