đó. Mẹ tôi thậm chí còn nướng một ổ bánh cho anh vào đêm trước sinh nhật
mười sáu của anh.
Và thể hiện sự gắn bó của anh với gia đình tôi cho thấy một sự chững chạc
và can đảm không nhỏ. Sứ mệnh của mẹ tôi luôn có khả năng khơi gợi
những phản ứng lạ lẫm và mạnh mẽ từ người khác, từ những ông bố bà mẹ
không cho con gái họ chơi ở nhà tôi khi tôi còn rất bé vì sợ bà sẽ lùa tất cả
chúng tôi đến ca đẻ, cho đến những đứa bạn mới lớn của tôi, những người
cho rằng - thật lạc quan nhưng cũng thật sai lầm - trong các loại thuốc thay
thế hoặc thảo dược tân thời mà mẹ tôi thường dùng là cần sa và thuốc
phiện. Sau khi một thai phụ của mẹ chết, toàn bộ vòng tròn những cộng
đồng nhỏ bé nơi tôi sống - làng tôi, trường tôi, đám bạn tôi - bị phân rẽ. Vài
người xem cái chết của Charlotte Bedford như một sự lên án nghề bà mụ
nói chung, và như sự vô trách nhiệm của mẹ tôi nói riêng: Việc này sớm
muộn cũng sẽ xảy ra, cháu/cậu biết không, ánh mắt của họ nói như thế khi
họ gặp tôi ở quầy tính tiền trong cửa hàng bách hóa, hoặc trong phòng khóa
đồ khi tôi thay quần áo sau buổi tập chạy. Những người khác sẽ ra mặt để
thể hiện sự ủng hộ cho gia đình tôi khi chúng tôi chịu đựng điều mà họ xem
là một sự lăng mạ. Các bạn luôn ở trong tâm trí và lời cầu nguyện của
chúng tôi, họ nói với tôi, đôi khi ôm tôi thật chặt tại cửa hàng pizza ở St.
Johnsbury hoặc khi tôi giúp gia đình đổ rác ở bãi rác của thị trấn.
Còn nhóm thứ hai, tôi rất tiếc phải nói rằng nhỏ hơn nhóm thứ nhất đáng
kể. Tôi trải qua phần lớn thời gian trong năm đó chịu đựng ánh mắt chỉ trích
của các giáo viên trợ giảng thể dục, thư kí tòa thị chính, những quý bà xếp
hàng tính tiền ở siêu thị, những người bơm xăng, và - rất thường xuyên - bố
mẹ của những đứa con gái mà tôi nghĩ là bạn tôi, hoặc bố mẹ của những
đứa trẻ mà tôi đã trông giữ. Tôi không thể chứng minh điều này, nhưng tôi
thầm tin rằng bà Poultney đã đột ngột ngừng gọi điện cho tôi để trông nom
Jessica vào tuần cuối cùng của tháng ba vì vai trò mà bà ấy tin là mẹ tôi đã
có trong cái chết của một người phụ nữ khác.