BÀ MỤ - Trang 261

hiểm nên Charlotte mới phải trả giá.”

Mẹ tôi nghiêng đầu và đặt một bàn tay lên một bên cổ. Tôi nhớ là toàn bộ
bàn ăn trong nhà hàng - tối hôm ấy nhà hàng đông nghịt những cặp đôi lớn
tuổi giàu có đến Vermont vào mùa thu để ngắm lá chuyển thành màu vàng,
cam và đỏ - dường như đã trở nên im lặng xung quanh chúng tôi, và đột
nhiên tôi không còn nghe được cả những cuộn băng nhạc cổ điển đang mở
suốt bữa ăn. Tôi nghe một tiếng rít cao vút trong tai mình, và tôi tự hỏi điều
gì sẽ xảy ra trước: Mẹ tôi sẽ khóc, hay bố tôi sẽ mắng lại Stephen?

Tôi đã sai; chẳng có việc nào xảy ra cả. Tôi tin bố hẳn sắp sửa nói với
Stephen bằng giọng tức giận rằng ông ta đã nói quàng nói xiên, nhưng mẹ
lại lên tiếng trước. Dù mệt mỏi, dù chưa sẵn sàng phấn khởi về mặt cơ thể,
như cách mà hai người đàn ông quanh bà mong muốn, nhưng mẹ tôi vẫn rất
mạnh mẽ.

“Tôi không nghĩ đó là một lựa chọn thông minh,” bà nói, giọng nhẹ nhàng
nhưng cương quyết. “Tôi không nghĩ biến các bà mẹ của tôi hoặc tôi trông
như những kẻ ngốc thì sẽ có ích lợi gì cho chúng ta.”

Stephen gật đầu, và âm nhạc, cuộc trò chuyện và âm thanh dao nĩa chạm
vào đĩa sứ cao cấp lại vang lên. “Tôi đồng ý. Tôi chỉ nói với anh chị điều
mà một số cộng sự của tôi tin là đúng thôi,” Stephen nói.

Bố tôi tựa lưng vào ghế. “Vậy là tôi đã đúng. Anh sẽ lấp đầy bồi thẩm đoàn
với những người ủng hộ đẻ tại nhà.”

“Tôi nghi ngờ mình có thể ‘lấp đầy’ được bồi thẩm đoàn với những người
như thế. Nhưng nếu tôi tìm được những người có vẻ như suy nghĩ như thế,
thì tôi sẽ cố gắng giữ họ lại.” Ông ta quay mặt sang trực diện mẹ tôi và nói
tiếp, “Tôi xin lỗi. Tôi chỉ hi vọng có thể diễn đạt được rằng toàn bộ chuyện
này vô cùng phức tạp, ngay cả đối với tôi.”

“Ngay cả đối với anh,” bố tôi nói. “Hãy tưởng tượng mà xem.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.