BÀ MỤ - Trang 271

phòng nhìn ra phía trước nhà chúng tôi. Trong buổi ăn sáng, bố đã nói phải
bảy giờ, bảy rưỡi tối đó ông mới về nhà, nên tôi muốn biết ai ghé qua lúc
năm giờ chiều.

Đó là Stephen. Khi tôi đến cửa sổ, mẹ đã đi ra ngoài, sải bước trên lối đi để
đón ông. Bà di chuyển chậm rãi, với dáng đi của người mộng du, hoặc của
một người đang nghĩ ngợi mông lung. Tuy thế, tôi vẫn bất ngờ khi thấy bà
rời khỏi nhà để đến xe của Stephen: Bà có thể đã mất bước sải chân rạo rực
của một cô gái trẻ đang yêu, bà có thể đã tiều tụy vì phải chờ đợi phiên tòa,
nhưng bà vẫn có một đam mê đủ để đem lại không khí cho chút tia sáng dễ
chịu mà cuộc đời vừa rọi xuống cho bà.

Khi Stephen bước khỏi xe, mẹ tôi đã đến đó. Bà để ông nắm cả hai bàn tay
bà trong tay ông, và họ đứng đó một lúc, cửa xe vẫn mở, khoảng cách giữa
đôi chân họ bị tấm thép xám che khuất khỏi tầm mắt tôi.

...

“Ai chịu sức ép bằng chứng?” Stephen hỏi Lenore Rice, một cô gái trẻ làm
việc tại siêu thị Grand Union ở Barton. Lenore lớn hơn tôi có lẽ sáu hoặc
bảy tuổi, nhưng trông không giống như vậy: Cô thuộc dạng người nhỏ con,
vóc dáng nhỏ nhắn chẳng khác nào mới dậy thì.

“Tôi không biết đó là gì,” cô trả lời.

“Sức ép bằng chứng là một thuật ngữ pháp lý,” Stephen chậm rãi bắt đầu,
nhưng không tỏ vẻ nhượng bộ. “Chúng ta có hai phía trong phòng xử này,
phía biện hộ và phía chính quyền bang. Tôi đại diện phía biện hộ, còn ngồi
ở đằng kia, ông Tanner đại diện chính quyền bang. Một trong hai chúng tôi
sẽ phải chứng minh một điều gì đó bên trong bốn bức tường này trong vòng
vài tuần tới, và người còn lại sẽ không làm thế. Tôi có phải là người sẽ
chứng minh điều gì đó không?”

“Có chứ sao không,” cô ấy đáp. “Đương nhiên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.