BÀ MỤ - Trang 272

“Và điều đó là gì?”

“Là thân chủ của ông vô tội.”

Stephen gật đầu, rồi ngồi một lúc xuống mép bàn của luật sư biện hộ. Peter
đưa cho ông danh sách kẻ ô theo hàng những bồi thẩm viên tiềm năng trước
khi ông yêu cầu.

“Thưa ông Anderson, ông có đồng ý với cô Rice không?” Stephen hỏi sau
khi liếc nhìn vào tờ giấy. “Ông có đồng ý rằng tôi phải chứng minh điều gì
đó trong quá trình kiện tụng này không?”

“Không.”

“Tại sao lại không?”

“Một người là vô tội cho đến khi bị chứng minh có tội.”

“Đúng thế,” Stephen nói, đứng dậy và bước về hàng thứ nhất của bồi thẩm
đài. “Hoàn toàn chính xác. Ông làm nghề gì, thưa ông Anderson?”

“Tôi là thợ điện.”

“Cảm ơn ông. Đừng đi đâu cả, chốc nữa chúng ta sẽ nói chuyện thêm. Thưa
cô Rice, cô nghĩ sao về điều ông Anderson vừa nói? Cô có đổi ý không?”

“Về việc gì?”

“Về việc tôi có phải chứng minh thân chủ của mình vô tội hay không.”

“Chà, ông ấy nói là ông không phải làm thế.”

“Thật ra, không phải ông Anderson nói tôi không phải làm thế, mà đó chính
là toàn bộ triết lý của ngành luật học của chúng ta. Hệ thống công lý của
chúng ta. Ở đất nước này, một người là vô tội - vô tội tuyệt đối - cho đến
khi bị chứng minh có tội. Nếu cô là một bồi thẩm viên, cô cần bắt đầu phiên
tòa này với quan điểm bị cáo vô tội. Cô có đồng ý với điều đó không, thưa
cô Rice? Cô có thể làm thế không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.