BÀ MỤ - Trang 310

lập tức dù ở một khoảng cách - nghĩa bóng lẫn nghĩa đen - phân chia hai
chiếc bàn của phía biện hộ và bên công tố trong phòng xử án. Nhiều năm
sau, khi tôi học trường y, tôi vẫn còn nhớ khuôn mặt và giọng nói của bà, và
tôi lại nhận ra mình thầm ước được học ở trường đại học Boston.

Trớ trêu thay, một phần trong lời biện hộ của mẹ tôi là việc Charlotte quả
thực không phải là một ứng viên cho sinh đẻ tại nhà, nhưng không phải vì
cô ấy thiếu máu: Stephen dự định làm lớn chuyện Charlotte từng được điều
trị chứng cao huyết áp ở Alabama nhưng không chịu báo thông tin này cho
mẹ tôi biết. Và thế là khi ông đứng lên để bắt đầu phần đối chất với bác sĩ
Gerson vào cuối ngày, mặt trời đã ngả tít về phía tây đến độ căn phòng gần
như chỉ được thắp sáng bằng chiếc đèn chùm to và những chiếc đèn treo
tường, tất cả chúng tôi đều nghĩ hai người sẽ nói chuyện ngắn gọn, mang
tính chiếu lệ mà thôi.

“Có nhiều thai phụ bị thiếu máu không?” Stephen hỏi bà ấy, và tôi rất ngạc
nhiên khi giọng của ông vẫn tràn đầy năng lượng. Có lẽ vì tôi đã thức rất
khuya đêm hôm trước, có lẽ do căng thẳng, nhưng tôi đã mệt kiệt sức. Tôi
không thể tưởng tượng được Stephen lấy đâu ra sức lực.

“Tôi sẽ không nói nhiều người bị ‘thiếu máu,’ mà tôi sẽ nói rằng nhiều
người mắc chứng thiếu máu nhẹ,” bà đáp.

“Tại sao lại như thế?”

“Khi người phụ nữ mang thai, khối lượng máu của người ấy sẽ tăng lên.
Đôi khi nó tăng lên đến một nửa. Vì thế nó dẫn đến sự loãng máu tự nhiên,
và thiếu máu tự nhiên.”

“Bệnh có chữa được không?”

“Có.”

“Như thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.