BÀ MỤ - Trang 318

Thức ăn trên đĩa của bố tôi, món phô mai nướng và xà lách trộn, trông y
nguyên như lúc người phục vụ dọn bữa trưa cho chúng tôi. Bánh mì
sandwich vẫn còn nguyên hai miếng hình tam giác phẳng lì, phết bơ nướng,
còn khối xà lách trộn vẫn nguyên hình kem ốc quế.

“Còn lão bác sĩ đó thì sao?”

“Ông Lang à? Tôi nghĩ chúng ta đã làm khá tốt với ông này.”

Peter ra dấu cho người phục vụ đem hóa đơn đến bàn chúng tôi.

“Tôi ước gì chúng ta đã làm nhiều hơn.”

“Tôi đã đảm bảo để bồi thẩm đoàn hiểu rằng từng từ ông ta nói đều là
phỏng đoán. Và tôi đảm bảo họ nhận ra ông ta chưa bao giờ nhìn thấy thi
thể của người phụ nữ. Anh nói đi, anh còn muốn gì nữa?” Câu hỏi của
Stephen không khó chịu, không có dấu hiệu gì của sự bực bội.

“Lão ta là tên khốn. Tôi ước gì chúng ta làm rõ được điều đó.”

Stephen gật đầu, để nỗi bức xúc của bố ập lên ông như con sóng. Khi thấy
người phục vụ đặt hóa đơn lên bàn cạnh Peter, ông cho tay vào túi áo khoác
complet để lấy ví.

“Vậy thì chúng ta sẽ hạ gục họ vào chiều nay,” ông nói, nghe giống như
giáo viên huấn luyện môn chạy của tôi.

“Nhìn kìa,” mẹ tôi nói, giọng bà nghe uể oải một cách kì lạ trong lúc bà dán
mắt ra hồ Memphremagog ngoài cửa sổ. “Có gì đó bằng phẳng đang nổi
ngoài đó. Nhìn mấy con chim hải âu kìa.”

Cách bờ hồ khoảng một trăm mét, hàng chục con chim hải âu đang đứng
trên mặt nước - không phải nổi hoặc ngoi ngóp như người ta thường hình
dung, mà đứng trên đôi chân nhỏ bé duỗi ra trên những thanh gỗ trôi bập
bềnh. Tất cả chúng tôi đều quay đầu qua, lúc đó tôi nhìn vào mắt mẹ, và có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.