BÀ MỤ - Trang 325

Bedford qua đời, hẳn họ đã hình dung bà như một người điên: một bà mụ
trở nên kích động và bấn loạn tinh thần, một người đàn bà mất trí tạm thời
và đột nhiên có khả năng mổ phanh thây một phụ nữ còn sống trong những
giai đoạn chuyển dạ cuối cùng. (Liệu mọi việc có kết thúc khác đi nếu mẹ
tôi dùng sự mất trí làm lời bào chữa không? Chúng có thể khác với tôi,
nhưng về lâu dài, kết quả sẽ không khác là bao đối với mẹ tôi. Và dù khi ấy
tôi chưa biết rằng Stephen đã từng đề cập đến ý tưởng dùng sự mất trí tạm
thời làm lời bào chữa, nhưng lúc đó mẹ tôi vẫn tin bà sẽ lại được hành nghề
khi phiên tòa kết thúc, và lập tức bác cuộc thảo luận đó. Bà nói với Stephen
rằng không một ai muốn một bà mụ dễ phát điên khi gặp sức ép.)

Giống như mẹ tôi, Anne ra tòa trong trang phục kín đáo, không có gì nổi
bật: áo sơ mi kiểu màu trắng, áo khoác mỏng, váy màu xám. Không sơ mi
chuyên dụng của bà mụ tương lai; không váy rộng thùng thình với túi to.
Trông cô ta như một giao dịch viên ngân hàng trẻ tuổi đến từ Burlington.

Trong suốt buổi cung khai, cô ta tránh nhìn mẹ tôi, và tôi để ý thấy khi
Stephen đứng dậy để bắt đầu phần đối chất, ông vẫn đứng tại bàn để Anne
ít nhất cũng phải nhìn về hướng mẹ tôi.

“Trước khi đỡ đẻ Veil Bedford, cô chỉ mới chứng kiến chín ca đẻ, đúng
không?” ông hỏi.

“Đúng.”

“Và không có ca nào rơi vào tình huống khẩn cấp, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Ca của Veil Bedford là ca đầu tiên, đúng không?”

“Đúng.”

“Trước ngày mười bốn tháng ba, cô có bao giờ gặp phải một tình huống
khẩn cấp không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.