BÀ MỤ - Trang 332

“Cô có cố gắng đoạt lấy con dao từ tay Sibyl không?”

“Không.”

Stephen gật đầu, đi hết chiều dài bồi thẩm đài. “Vậy là dù sau đó cô nghĩ
rằng Charlotte Bedford còn sống trước khi bị rạch, nhưng cô lại chẳng hề
làm gì để cố gắng cứu mạng người phụ nữ ấy. Cô có ít nhất cũng chia sẻ nỗi
sợ của mình với người cha khi hai người còn ở trong phòng không?”

“Không, lúc đó thì không.”

“Cô đã cung khai khi nãy rằng cô ngạc nhiên khi Sibyl không kiểm tra nhịp
tim thai nhi. Cô có đề xuất với bà mụ này rằng bà ta nên làm thế không?”

“Không.”

“Vậy tôi có đúng không khi nói rằng dù sau khi sự việc xảy ra, cô nói rằng
Charlotte Bedford đã chết sau khi bị rạch, nhưng cô vẫn không hề làm gì
vào lúc đó để cố gắng ngăn chặn ca phẫu thuật?”

“Tôi chỉ không biết phải...”

“Cô Austin...”

“Tôi chỉ không...”

“Thưa quý tòa...”

Thẩm phán Dorset gõ búa trên chiếc bàn gỗ sậm màu trước mặt và rồi làm
tôi ngạc nhiên - có lẽ là làm tất cả chúng tôi ngạc nhiên - khi ném cho cô
gái trẻ chiếc phao cứu hộ, nhờ đó giúp cô tránh bị dồn vào chân tường lần
cuối. “Luật sư,” ông nhắc Stephen, “tôi đã yêu cầu anh cho phép nhân
chứng có thời gian trả lời đầy đủ mỗi câu hỏi. Hãy nói đi, cô Austin.”

Cô ta hít một hơi sâu và lấy khăn giấy chậm mắt. Cuối cùng, bằng giọng
khẽ run rẩy, cô nói, “Lúc đó tôi chỉ không đủ tự tin để ngăn chị ta lại, tôi chỉ
không đủ hiểu biết. Như ông nói, tôi chưa bao giờ trải qua một việc như thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.