BÀ MỤ - Trang 344

Nhưng trước khi Stephen kịp ngồi xuống, Tanner đã đứng dậy để tiến hành
phần hỏi bổ sung.

“Hai câu hỏi nhanh, thưa bác sĩ Tierney, nếu tôi được phép,” lão ta bắt đầu.
“Căn cứ trên mọi thứ mà ông đã biết từ cuộc giải phẫu tử thi, và căn cứ trên
lượng máu khổng lồ tìm thấy ngoài khoang bụng - chẳng hạn như máu mà
bà Danforth đã thấm bằng gối - liệu bảy trăm năm mươi mililít có đủ để
thuyết phục ông rằng ca mổ đẻ chính là nguyên nhân tử vong không?”

“Có, gần như chắc chắn.”

“Căn cứ trên toàn bộ kinh nghiệm của ông, và toàn bộ thời gian ông dành
cho ca này, ông có tin rằng nguyên nhân tử vong chính là ca mổ đẻ do bị
cáo thực hiện không?”

“Vâng, tôi tin là thế.”

“Cám ơn ông,” Tanner nói, và thẩm phán Dorset ngước nhìn chiếc đồng hồ
ở bức tường phía xa. Lúc đó đã quá năm giờ, và tuần đầu tiên trong phiên
tòa xử mẹ tôi sắp kết thúc bằng một hồi búa.

Trước khi tất cả chúng tôi rời khỏi phòng xử án và đường ai nấy đi vào tối
thứ sáu, Stephen cố gắng trấn an bố mẹ tôi rằng đây là điểm đáy trong phiên
tòa đối với chúng tôi - cả về nghĩa đen, tức là viễn cảnh được tuyên trắng án
của mẹ tôi, lẫn về mặt cảm xúc. Dù sao đi nữa, chính quyền bang đã trình
bày hầu như toàn bộ vụ án - nhân chứng duy nhất còn lại chính là ông góa -
trong khi chúng tôi thậm chí còn chưa bắt đầu phần bào chữa của mình.

Stephen cảnh báo chúng tôi rằng trong hai ngày cuối tuần, chúng tôi có thể
bận tâm đến những gì bồi thẩm đoàn đang nghĩ, và có thể trở nên hoảng
hốt.

“Hãy nhớ, chặng đường trước mặt còn rất dài,” ông nói, và mặc dù tôi rất
muốn tin ông, nhưng sự trấn an của ông lại mâu thuẫn với một quan điểm
khác mà tôi đã nghe ông nói ít nhất năm, sáu lần: Phần biện hộ của chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.