BÀ MỤ - Trang 35

Mẹ giảm tốc độ khi trông thấy tôi, cho xe dừng lại giữa đường (bà không
dám đỗ xe vào vũng bùn bên đường), và hạ cửa kính. Tôi băng qua đường,
tay vẫn cầm xẻng của nhà McKenna, và giữ thăng bằng hai chân trên đường
vạch màu vàng kẻ giữa vỉa hè, giả vờ như hai đường vạch là hai sợi dây
thừng trên không.

“Em bé của cô Wanda Purinton sắp chào đời rồi,” mẹ nói, mỉm cười thanh
thản như cách bà vẫn cười mỗi khi một bà bầu của bà bắt đầu chuyển dạ.

“Cô ấy còn chờ lâu không ạ?” tôi hỏi.

“Chẳng biết nữa. Xem chừng sắp co thắt rồi. Để xem thế nào.”

“Mẹ sẽ không về ăn tối đúng không.” Tôi cố giấu sự thất vọng; tôi cố thể
hiện nhận thức này như một thực tế đơn giản cần được xác nhận, nhưng lại
không nói ra được như thế.

Mẹ lắc đầu. “Không, cưng ạ. Con và bố ăn một mình nhé. Con không phiền
khi phải nấu bữa tối chứ?”

“Không ạ.” Nhưng thực ra thì có. Và dĩ nhiên mẹ tôi biết điều đó.

“Mẹ lấy ít thịt băm ra khỏi tủ đông rồi. Con làm hamburger nhé.”

“Vâng ạ.” Trình độ nấu nướng của tôi ở tuổi mười hai chỉ đạt đến món
hamburger mà thôi. Hamburger và phô mai nướng. Thực ra, đến trước khi
tôi tham gia lớp học nấu ăn hai tuần để tiêu khiển vào tháng giêng ở năm
hai cao đẳng, thì đó là tất cả những gì tôi biết nấu.

“Có thể cơn đau đẻ chỉ ngắn thôi. Cô Wanda là người nhà Burnham, mà
người Burnham thì thường đến nhanh lắm.”

“Và cũng có thể mẹ sẽ ở đấy cả đêm.”

Bà nhướng một chân mày. “Có thể lắm. Dù sao thì chúng ta cũng sẽ có một
buổi ăn sáng thịnh soạn cùng nhau.” Bà rướn đầu một nửa ra khỏi cửa xe.
“Thơm mẹ một cái nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.