BÀ MỤ - Trang 362

“Vâng. Chắc chắn là như vậy.”

Tom Corts đến tòa vào giữa buổi sáng, khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa vui
mừng. Trừ khoảng không gian nhỏ cạnh gia đình Fugett, trong phòng chẳng
còn chiếc ghế trống nào, nên anh phải đứng cạnh một nhân viên tòa án gần
cửa ra vào, tựa lưng vào tường.

Khoảng gần mười một giờ, các câu trả lời của mẹ tôi bắt đầu thiếu chính
xác và có phần lộn xộn. Bà đã đứng trên bục gần hai giờ, trả lời các câu hỏi
của Stephen từ những câu chung chung như những từ bà thường dùng để
mô tả rủi ro với các bậc cha mẹ trong buổi gặp ở thai kì đầu tiên, đến chi
tiết như tại sao bà lại cắt lớp màng ngăn nước ối của Charlotte Bedford.

“Tôi không hỏi Asa bằng nhiều lời, ‘Tôi có được phép cứu đứa bé không?’
và có lẽ tôi nên hỏi, nhưng vào lúc đó tôi chỉ tập trung vào đứa bé - đứa bé
và người mẹ - và cuộc nói chuyện đó dường như không cần thiết,” bà nói,
có vẻ lúng túng một chút khi chất adrenalin giúp bà vượt qua phần lớn buổi
sáng bắt đầu suy giảm.

“Tôi có đúng không khi nói rằng cuộc nói chuyện là không cần thiết vì theo
quan điểm của bà, Asa đã hiểu chính xác bà đang định làm gì, và do đó đã
đồng ý?” Stephen hỏi, cố gắng cứu nguy cho mẹ.

“Phản đối. Câu hỏi dẫn dắt nhân chứng, thưa quý tòa.”

“Chấp nhận.”

“Bà có tin rằng Asa đã đồng ý không?”

“Có,” mẹ tôi nói.

Và rồi, một lúc sau đó, khi Stephen hỏi, “Người cha có cố gắng ngăn cản bà
không?” bà đã tình nguyện đưa ra một câu trả lời mà tôi biết không có trong
kịch bản: “Asa là một người chồng, cũng như là một người cha, và không
một người chồng nào trong tình huống đó lại có thể đưa ra bất kì quyết định
nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.