Bố tôi, bà tôi, và tôi bị ngăn cách khỏi bàn bị cáo bởi một sợi dây thừng
nhung màu đen - loại rào chắn thường ngăn các phòng ngủ trong những tòa
nhà di tích lịch sử. Lần đầu tiên và duy nhất trong suốt phiên tòa, tôi đã
nhổm khỏi ghế, chồm về trước, gần như ngồi xổm, và vỗ vào sau vai Peter
Grinnel.
Khi ông ta quay sang, tôi thì thầm, “Chú ơi, nếu chú cần giúp gì, thì cháu sẽ
đi với chú. Cháu biết chúng để ở đâu.”
Stephen vẫn phải kết thúc phần hướng dẫn cung khai cho mẹ tôi, vì thế
Peter ngồi lại cùng ông trong phòng xử án. Patty Dunlevy được cử đến
Reddington để lấy các quyển nhật kí.
Tôi đi cùng cô điều tra viên, cảm thấy ngạc nhiên khi mình đang ngồi ở ghế
trước trong chiếc xe nhỏ bé sành điệu của cô. Tôi tự nhủ mình chưa phạm
phải điều gì, mình chưa phải là một tội phạm; tôi vẫn, trong mắt mọi người
xung quanh, chỉ đang về nhà mình với Patty Dunlevy để chỉ cho cô ấy chỗ
mẹ tôi cất những quyển sổ, để chúng tôi có thể đem chúng về tòa án như
thẩm phán đã yêu cầu.
Nhưng tôi đang ở đấy, cố gắng phớt lờ tiếng tim đập thình thịch trong đầu,
chỉ tập trung vào những gì tôi đã đọc được vào khuya thứ tư đó. Tôi cố
gắng nhớ lại ngày tháng nào có thể buộc tội nhất, bài viết nào có nguy cơ -
như các luật sư và thẩm phán đã nói một cách hoa mỹ - có liên quan nhất.
Đến thời điểm đó, cây cối hai bên đường đã rụng hết lá, một dấu hiệu nhỏ
cho thấy thế giới đã biến đổi ra sao trong suốt thời gian chúng tôi quay
cuồng trong phòng xử án.
Tôi nghĩ đến sự giam giữ tệ hại hơn rất nhiều đang chờ đón mẹ tôi.
“Cháu cảm thấy thế nào?” Patty hỏi, giọng nói vang lên thiên hướng làm
mẹ mà tôi chưa hề nghĩ là có ở cô.