BÀ MỤ - Trang 38

Hóa ra chẳng cần bận tâm, vì Tom đã đi rồi. Khán đài ở mặt thứ nhất và mặt
thứ ba của sân bóng trống trơn, và sự sống duy nhất mà tôi nhìn thấy là con
chó tha mồi màu vàng ngu ngốc của nhà Cousino, một con chó ngốc đến
nỗi có thể sủa hàng giờ liền trước những gốc cây và miệng trụ nước. Lúc
này nó đang sủa cái lò nướng bằng gạch nằm giữa vạch kẻ bên phải sân
bóng và con sông chảy cạnh sân bóng. Tôi cố gắng quên đi nỗi thất vọng
bằng cách hài lòng với những quả bong bóng thổi to và vị ngọt của kẹo cao
su khi tôi dùng lưỡi đè nó thật chặt vào thành răng, rồi đi bộ trở về cánh
đồng nơi tôi xúc phân khi nãy. Tôi chẳng bận tâm Tom đã đem nét mặt cau
có và những điếu thuốc của anh đi đâu, tôi chỉ chấp nhận thực tế rằng anh
đã biến mất và tôi phải chờ thêm một ngày nữa mới được thấy anh.

Tôi sải chân qua hàng rào điện và nhặt cái xẻng lên từ tảng đá mà tôi đã
cắm nó xuống. Đứng tựa lưng vào tường chuồng ngựa cách đấy chưa đến
hai mươi mét là Tom Corts. Anh rút điếu thuốc ra khỏi môi và bắt đầu tiến
về phía tôi, lơ đễnh - hay không bận tâm - trước thực tế rằng với từng bước
đi, đôi giày của anh lại lún sân xuống phân ngựa hoặc bùn.

Tôi đứng yên, chờ đợi với trống ngực đập thình thịch. Khi anh đã đến rất
gần, tôi ngửi thấy mùi thuốc lá trong hơi thở anh, anh dừng lại và hỏi, “Họ
trả tiền cho em làm việc này à?”

Tôi khựng lại, suy nghĩ, Việc này? Rồi tôi nhận ra: xúc phân. “Không.”

“Vậy tại sao em lại làm?”

“Vì Rollie là bạn em.”

Anh gật đầu: “Và vì em cưỡi con ngựa ấy.”

“Ừ, vì thế nữa.”

Anh thọc bàn tay không cần dùng để hút thuốc vào sâu trong túi áo khoác
jeans màu xanh của mình. “Tối nay trời sẽ lạnh lắm đấy. Lạnh kinh khủng
đối với lũ gia súc. Bản năng của chúng đang mách bảo chúng rằng mùa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.