BÀ MỤ - Trang 382

ghế thật xa phía sau vẫn nghe thấy, và ông ngước nhìn lên trần nhà với lòng
biết ơn và sự nhẹ nhõm.

Một giây dài sau đó, khi mọi người trong phòng xử án đã tiếp nhận phán
quyết, có một sự phản ứng đồng thời mà thẩm phán đã quyết định không
cản trở: Chị gái, mẹ của Charlotte và các bà mụ bắt đầu khóc. Các bà mụ
khóc vì sung sướng, còn gia đình Fugett nức nở vì người em gái, con gái và
người bạn quá cố của họ.

Một số nhân chứng bị tách ra khỏi phòng xử án trong phần lớn thời gian
phiên tòa diễn ra, những người như Mục sư Asa Bedford, Anne Austin và
B.P. Hewitt, đều có mặt khi phán quyết được công bố, nhưng không ai thể
hiện phản ứng nhiều. Cả Mục sư Asa cũng không. Ông ôm mẹ của
Charlotte và vỗ về bà, nhưng khuôn mặt ông vẫn bình thản.

Sau đó Bill Tanner cố gắng nói thêm rằng dù mẹ tôi được tuyên trắng án với
tội danh bất cẩn gây chết người, bồi thẩm đoàn vẫn gửi đi một thông điệp
quan trọng đến các bà mụ về chuyện sinh đẻ tại nhà: Họ đã tuyên bà có tội
với tội danh hành nghề y không giấy phép, ông nói đó là một tín hiệu cho
thấy các bồi thẩm viên Vermont không hề thích thú với ý nghĩ đẻ con tại
nhà.

Tuy nhiên, tối hôm đó, các bà mụ lẫn bố tôi đều chẳng hề bận tâm việc mẹ
tôi bị tuyên có tội với tội nhẹ kia. Một mức phạt hai trăm đô la tuyệt đối
chẳng là gì so với một lời kết tội ngộ sát, và một lần nữa những người lớn
lại bật băng nhạc tiệc tùng tại nhà chúng tôi, trong khi tôi nằm cuộn mình
trên ghế sofa giữa sự huyên náo của họ và nhấm nháp trà thảo dược cho đến
gần giữa đêm.

Kể cả bảy năm sau phiên tòa, nhiều bà mụ bằng hữu của mẹ vẫn sợ rằng
quyết định đi học trường y của tôi sẽ khiến nhiều người cho là một sự lên
án đối với sinh đẻ tại nhà. Nhưng sự thật không phải thế. Tôi trở thành bác
sĩ sản phụ khoa ít nhất một phần bởi vì quyền chọn đẻ con tại nhà của một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.