BÀ MỤ - Trang 48

May mắn là mẹ của Alexis luôn nhắc nhở con gái phải đi khám bác sĩ sản
phụ khoa, và Alexis đã tự đọc một số sách. Cô cũng may mắn khi chuyển
dạ rất ngắn và hạ sinh một đứa trẻ bé xíu - nhưng khỏe mạnh. Nhưng chẳng
có cơn đau đẻ nào là dễ dàng, và dù mẹ tôi chưa bao giờ mất đi niềm tin
rằng tiến trình mà bà chứng kiến đẹp không thể tả, nhưng khi cơn đau của
Alexis trở nên tồi tệ hơn, mẹ tôi bắt đầu lo sợ rằng có gì đó không ổn. Bà
xoa chân của Alexis và mát xa lưng cho cô, thủ thỉ rằng Alexis chỉ đang trải
qua điều mà hầu hết mọi phụ nữ đều cảm thấy kể từ khi có sự sống loài
người. Nhưng trong lòng mẹ tôi cũng không mấy tin điều mình đang nói.

Khi một giờ đã trôi qua mà cánh đàn ông lẫn xe cấp cứu đều chưa đến, mối
lo sợ ấy khiến bà đi rửa tay một lần nữa, lần này với một sự tỉ mỉ có thể gây
ấn tượng với cả một bác sĩ giải phẫu tim. Bà cởi những chiếc vòng đeo tay
bằng bạc và ba chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay, trong đó có một chiếc bố
tôi tặng bà sau một đại hội nhạc rock ở gần Walden Pond, rồi chà cổ tay và
cánh tay đến tận cùi chỏ.

Khi hai tay đã sạch đến mức bà tin là chấp nhận được, mẹ tôi đưa một ngón
tay vào sâu bên trong âm đạo của Alexis hết mức có thể, hi vọng biết được
đứa bé có sắp chui ra hay chưa.

“Tớ đã giãn ra chưa?” Alexis rên rỉ, đầu lăn qua lăn lại trên gối như thể cột
sống cổ của cô làm bằng thạch Jell-O.

Vào thời điểm đó trong cuộc đời của Sibyl, từ giãn nở luôn được dùng khi
nói đến đồng tử và ma túy. Bà không hề biết rằng Alexis đang nói đến cổ tử
cung của cô. Vì thế mẹ tôi ngước lên từ giữa hai chân Alexis để nhìn mặt
bạn mình, nhưng cô ấy đã nhắm tịt mắt.

“Tớ nghĩ là rồi,” mẹ tôi trả lời; dù bà không thể nhìn thấy đồng tử của
Alexis, nhưng bà cho rằng bất kì ai dành nhiều thời gian rên la như Alexis
hẳn đều phải giãn toét cả mắt.

“Bao nhiêu rồi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.