BÀ MỤ - Trang 50

chúm chím như nụ hồng, bé xíu xiu như môi búp bê. Bà lấy hai tay đỡ cái
đầu, dự định làm gối đón nó đến với cuộc đời, thì một cái vai thò ra, rồi một
cái nữa, và rồi toàn bộ Abigail Joy và cuống rốn. Đứa bé màu hồng, và khi
mở mắt nó bắt đầu khóc rống lên, một tiếng khóc trẻ thơ rất dài khiến
Alexis vừa khóc vừa cười, một tiếng khóc ré ấn tượng đến mức nếu mẹ tôi
vào lúc đó biết thang điểm Apgar

[7]

là gì, bà hẳn sẽ cho đứa bé một điểm

mười hoàn hảo.

Khi mẹ tôi nghiên cứu hai điểm nơi cuống rốn của mẹ và bé nối với nhau,
nghĩ rằng bà phải dùng kéo cắt nó trong khi chưa biết làm thế nào, thì bà
nghe thấy tiếng còi hụ leo lên đồi tiến về phía ngôi nhà, và bà biết một
chiếc xe cấp cứu sắp đến. Bà ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, đồng thời
với thất vọng. Bà đã hoảng sợ, không nghi ngờ điều đó, nhưng áp lực vào
giây phút đó đã đem lại cho bà niềm đê mê khiến bà choáng váng. Bà đang
chứng kiến sinh lực sống, phép màu nằm trong sức lực và cơ thể người mẹ -
một cơ thể đã chuyển biến trước mắt một con người - và phép màu nằm
trong đứa bé, một linh hồn trong một hình hài nhỏ bé nhưng khỏe mạnh, có
khả năng tự đẩy nó đến với cuộc đời và gần như ngay lập tức tự thở, ngọ
nguậy và khóc thét.

Khi cô bạn Donna của mẹ tôi sinh con vài tháng sau đó, cô đã nhờ bà túc
trực bên cạnh trong bệnh viện. Tôi chưa ở trong người mẹ khi bà đỡ đẻ
Abigail Joy, nhưng tôi đã có mặt tại ca đẻ thứ hai mà bà chứng kiến. Tôi
tính ra mình được sáu tuần tuổi, có lẽ chỉ dài chừng một centimet, với
khung xương bằng sụn và cái đầu rất dày mới chớm hình thành. Không
mỏng như da tôi lúc bấy giờ.

4

Bác sĩ dùng từ “co thắt” và rất nhiều bà mụ dùng từ “thúc”. Tôi thực sự
không thích cả hai từ đó: Co thắt thực dụng quá, còn thúc mơ hồ quá. Một
từ quá sinh học còn một từ thì quá... đời thường. Ít nhất đối với tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.