BÀ MỤ - Trang 85

“Cố lên, cố lên, cố lên, cố lên, cố lên, cố lên, cố lên!”

Tôi đã nhìn thấy mẹ tôi đỡ đẻ đủ nhiều để biết bà là một người hướng dẫn
giỏi truyền cảm hứng và là một hoạt náo viên năng nổ nhiệt tình. Tôi cũng
đã thấy cách mà hầu hết các ông bố để cho mẹ tôi dùng lời nói đem lại phần
lớn sự tự tin. Mẹ tôi thật giỏi làm chuyện này.

Nhưng ai nói gì trong khoảng từ hai giờ đến sáu giờ sáng là điều rất quan
trọng đối với chính quyền bang, và họ nhấn mạnh - còn mẹ tôi và luật sư
của bà không bao giờ bác bỏ - rằng Mục sư Asa và Anne đã nói hầu hết các
câu “Làm tốt lắm,” trong khi mẹ tôi nói hầu hết là “Một chút nữa” và “Một
giây nữa.”

Charlotte nhắm mắt và nghiến răng khi cô rặn, những nếp nhăn kéo dài đến
tận thái dương trên mặt cô trở nên hằn sâu hơn. Như tất cả các bà mẹ chuẩn
bị sinh con, Charlotte đã căng người, đã cố gắng và chắc chắn đã nỗ lực hết
sức. Đôi khi khuôn mặt cô chuyển sang màu xanh khi mẹ tôi thúc cô ép
xuống mạnh hơn nữa.

“Một giây nữa, một giây nữa, một giây nữa!”

“Ôi trời ơi, cô làm tốt lắm, Charlotte, tốt lắm, tốt lắm!”

Sau khi Charlotte đã rặn suốt một giờ liền, mẹ tôi để cô nghỉ hai mươi phút.
Charlotte một lần nữa lại trải qua nỗi sợ rằng cô sẽ không thể rặn đứa bé ra,
và cô rất hoảng hốt. Mẹ tôi trấn an cô rằng đứa bé sẽ ổn, và cô cũng thế.

Đầu đứa bé, như mẹ tôi khai trước tòa, đã có tiến triển trong suốt một giờ
đó, dù kết quả khám nghiệm pháp y không xác định được. Chuyên gia pháp
y không thể biết chắc đứa bé đã đi xa cỡ nào, và ông ấy chắc chắn không
thể tự tin nói nó đã đi đến đâu vào lúc ba giờ, bốn giờ, hoặc năm giờ sáng
hôm đó.

Lúc ba giờ mười lăm, Charlotte tiếp tục rặn. Quai hàm nghiến chặt nhưng
hai môi banh ra, cô tiếp tục cố gắng rặn đứa con ra đời. Đôi khi đầu cô dựa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.