BÀ MỤ - Trang 88

Vả lại, mẹ tôi thực lòng tin rằng Charlotte đang có tiến bộ. Đứa bé sắp ra
đời, bà nghĩ thế. Có thể chỉ cần một lần co thắt và một cú rặn thật quyết liệt
nữa thôi.

Và thế là Charlotte lại cố. Cô không rặn lâu, cô không cố qua những đợt co
thắt nối tiếp nhau. Nhưng khi mặt trời mọc ở đâu đó trên những dải mây đã
đem băng đá và mưa đến góc này của Vermont, mọc đâu đó quá xa phía sau
tấm màn đen và xám đến nỗi bầu trời không sáng nổi mãi cho đến lúc gần
bảy giờ ngày hôm đó, Charlotte đã dùng toàn bộ sức lực mà cô có thể để cố
gắng rặn đứa bé ra khỏi xương mu.

Đôi khi mẹ tôi thay đổi tư thế của Charlotte. Đôi khi Charlotte chuyển dạ
trong lúc ngồi xổm. Đôi khi cô chuyển dạ với tấm lưng dựng thẳng, nhưng
nằm hơi nghiêng qua một bên.

“Cô có thể làm được, cô có thể làm được, làm được, làm được, làm được,
rặn đi, rặn đi, rặn đi, rặn đi!”

Lúc sáu giờ mười phút, khi mới bắt đầu đợt rặn thứ tư, Charlotte Fugett
Bedford bị một chứng mà mẹ tôi tin là vỡ động mạch phình ở não - hoặc
theo cách gọi của bà là đột quị. Bà hình dung rằng áp suất trong sọ từ nỗ lực
của Charlotte đã khiến một mạch máu nhỏ trong não người phụ nữ bất hạnh
này vỡ ra.

Mục sư Asa và mẹ tôi, cho đến phút đó, vẫn bảo Charlotte rằng cô có thể
làm được, cô có thể đẩy đứa bé ra khỏi mình vào phòng ngủ với họ:

“Ôi trời ơi, em giỏi lắm, Charlotte, giỏi lắm, giỏi lắm!”

“Một giây nữa, một giây nữa, một giây nữa!”

Mục sư Asa đã chuyển đến đứng giữa hai chân vợ để đón đứa bé, trong khi
Anne và mẹ tôi đứng hai bên, đỡ lấy cô. Đột nhiên, trong lúc gắng sức giữa
cơn co thắt, cằm Charlotte bật lên từ ngực cô khi cô rặn với bất kể sức lực
nào còn lại, cô mở mắt ra, và rồi thở ra với một tiếng ré nhỏ. Chồng cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.