BÀ MỤ - Trang 90

Anne đòi đi cùng Mục sư Asa vì những lý do khác nhau vào những thời
điểm khác nhau. Một lần vì cô không chịu nổi phải ở chung phòng với
người chết. Một lần vì cô sợ phải ở chung phòng với mẹ tôi: Cô thấy mẹ tôi
đột nhiên trở nên điên loạn.

Vì lý do nào đi nữa, Mục sư Asa và Anne cũng đã cùng nhau chạy xuống
lầu đến nhà bếp, và Mục sư Asa lôi ra từ hộp cắm dao bằng gỗ đen trên
quầy bếp mà Foogie không với tới được một con dao dài hai mươi lăm
centimet, trong đó phần lưỡi dao bằng thép dài mười lăm centimet, cạnh
dao để cắt bo tròn như một mũi tên. Cán dao bằng gỗ, dính màu xanh đậm
của quả bí đấu, tiệp màu với hộp cắm dao.

Khi họ quay lại, mẹ tôi nói qua làn nước mắt, “Tôi không tìm ra mạch, Asa.
Tôi không thể cứu cô ấy.”

“Chị hô hấp nhân tạo thêm được không?” Mục sư Asa hỏi, thả con dao
xuống chân giường.

“Ôi trời ơi, Asa, tôi có thể làm hô hấp cả ngày, nhưng cô ấy vẫn ra đi. Cô ấy
sẽ không quay lại.” Mẹ tôi đang ngồi cạnh Charlotte, lúc ấy vẫn nằm ngửa
trên giường.

Như đã làm vào đầu buổi tối hôm đó - thật ra là đêm hôm trước rồi - Mục
sư Asa quỳ xuống bên thành giường. Ông ngả đầu lên ngực vợ, và nhìn trân
trối lên mặt cô, ông vén tóc mai của cô, vẫn còn ướt đẫm mồ hôi do cơn
chuyển dạ khó nhọc. Ông lẩm bẩm gọi tên cô, và mẹ tôi đã siết vai ông một
lần.

Rồi mẹ tôi di chuyển với một sự đột ngột khiến cả Mục sư Asa và Anne
hoảng sợ.

“Đi nào,” bà nói, vẫn còn sụt sịt, “chúng ta không còn thời gian.” Với đôi
tay mới siết vai ông chỉ vài giây trước, bà nhặt con dao lên khỏi tấm trải
giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.