BÀ MỤ - Trang 91

Điều bà đã không làm - và khi luật sư của bang nhắc lại điều này trong
phòng xử án với Anne, lời khai của cô khiến ngay cả tôi cũng thoáng nghi
ngờ mẹ mình - là hỏi Mục sư Asa xem ông muốn làm gì. Bà đã không hỏi
người bố xem ông có muốn cố gắng cứu đứa bé hay không. Nếu ông ấy nói
không, thì hẳn bà sẽ vẫn làm, nếu đó là điều bà muốn; nhưng nếu ông ấy
nói có, thì bà ít nhất cũng tìm được sự đồng tình.

Và bà đã không đặt ống nghe trở lại lên bụng Charlotte để xem tim thai còn
hay không. Đương nhiên, đứa trẻ sẽ chứng tỏ nó còn sống, nhưng không
kiểm tra một lần cuối trước khi làm việc bà đã làm - điều đó gây ngạc nhiên
và bất ngờ cho ngay cả những bà mụ lành nghề nhất.

Từ giây phút Mục sư Asa và Anne trở lại phòng cho đến khoảnh khắc mẹ
tôi bắt đầu cắt, bà không bao giờ kiểm tra một lần cuối để xem Charlotte
còn mạch hoặc nhịp tim hay không. Có thể bà đã làm - như bà tuyên thệ -
kiểm tra ngay trước khi họ đem dao đến. Nhưng cả người bố lẫn người học
việc đều không nhìn thấy mẹ tôi đảm bảo Charlotte đã chết trước khi bà ấn
con dao vào người cô.

“Ý chị là sao?” Mục sư Asa hỏi mẹ tôi, sau khi bà bảo với ông rằng họ
không còn thời gian. Ông thấy bà lau nước mắt, và sau đó ông nói rằng có
cái gì đó trong hành động này khiến ông nghĩ rằng mẹ tôi đã bị suy sụp tinh
thần. Đó là một cử chỉ hoảng loạn, như thể bà nghĩ rằng mình có thể xé toạc
căn phòng.

“Đứa bé chỉ còn vài phút, và chúng ta đã dành phần lớn thời gian đó cho
Charlotte!”

“Chị định làm gì?”

“Cứu đứa con!” Giọng nói của mẹ tôi nghe rất chói tai, cả Mục sư Asa và
Anne đều nghĩ thế, và Mục sư Asa nói trước tòa ông tự hỏi liệu mẹ tôi có
phát cuồng không. Mẹ tôi nhấn mạnh rằng nếu giọng bà nghe chói tai, thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.