BA NGÀY Ở NƯỚC TÍ HON - Trang 138

- Đếm làm sao được cơ chứ! - Xê-va xua tay. - Chắc chắn là vũ trụ có thể

chứa một số lớn vô tận các hạt cát.

- Không phải thế đâu! Cháu diễn đạt sai rồi. - Nhà bác học cố ngắt lời Xê-

va. - Chắc cháu định nói: một số rất lớn chứ không phải lớn vô tận phải
không? Hai chuyện khác hẳn nhau.

- Nhưng vũ trụ là lớn vô tận cơ mà! - Ta-nhi-a cũng tham gia tranh luận.

- Các cháu quên rằng người cổ đại chúng ta xưa kia hình dung vũ trụ khác

bây giờ. - Ác-si-mét điềm đạm trả lời. - Thời đại ta, người ta quan niệm rằng
trái đất đứng yên ở trung tâm Vũ trụ, còn mặt trời, các hành tinh và ngôi sao
dính vào bầu trời như vào một cái vung khổng lồ thì quay xung quanh trái
đất. Theo quan niệm ấy ta đã từng tính ra được con số khổng lồ các hạt cát
kia và còn viết hẳn một tác phẩm bàn về vấn đề này nữa. Ta đặt tên cho tác
phẩm ấy là “Bàn về cách tính số cát chứa trong vòm trời cao bất động”. Giá
như được đem tác phẩm ấy cùng với bút tích của ta làm quà tặng các cháu thì
ta sung sướng biết mấy, nhưng than ôi! Trong tay ta không còn bản nào nữa.
Nếu sau này các cháu tìm đâu được thì ta sẽ rất vui lòng viết mấy chữ đề tặng
ở đầu trang sách.

- Thế thì tuyệt quá! - Ta-nhi-a phấn khởi reo lên. - Cháu thích sưu tầm bút

tích lắm! Cháu đã xin được chữ ký của I-u-ri Ga-ga-rin, rồi cả chữ ký của hai
diễn viên điện ảnh là Ba-ta-lốp và Xa-môi-lô-va nữa. Nhưng còn bút tích của
Ác-si-mét thì...! - Ta-nhi-a khoái chí, chớp chớp mắt.

- Ta vừa trông thấy hạt cát tự nó chảy ra khỏi mắt cháu rồi. - Ác-si-mét

nói. - Thật là may...! Bây giờ thì ta xin lỗi các cháu, ta có việc bận. Có thể
hôm nay ta sẽ tìm xong cái điểm mà bấy lâu nay ta vẫn cứ tìm hoài.

- Điểm gì cơ ạ? - Xê-va hỏi.

- Điểm tựa chứ điểm nữa. Chẳng là nếu ta tìm được một điểm tựa thì ta có

thể bẩy tung được cả trái đất lên.

- Bằng cách nào ạ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.