BA NGƯỜI BẠN - Trang 101

“Thưa quý tiểu thư”, Lenz quay lại Patrice Hollmann hỏi với vẻ

mặt trịnh trọng, “Tiểu thư nghĩ sao ạ?”

Patrice Hollmann cầm bức tranh, đưa nó cho chị bếp. “Bức tranh

đẹp lắm, chị Lina ạ”, nàng nói.

“Hãy treo nó trên đầu giường chị và hãy yêu quý nó”, Lenz tiếp

lời, Lina vồ lấy bức tranh. Mắt chị ta đẫm lệ. Chị ta nức to lên một
tiếng vì biết ơn.

“Còn mày nữa”, Lenz nói với chiếc xe nôi, vẻ trầm tư. Mặc dù

còn tràn trề hạnh phúc vì bức Madeleine, mắt Lina đã lại sáng lên
thèm thuồng. Bác phó rèn tán rằng người ta chẳng thế nào biết được
bao giờ người ta sẽ cần đến cái của ấy và phá lên cười thích thú,
buông rơi cả một chai vang. Nhưng Lenz không thuận. “Khoan, ban
nãy tôi vừa trông thấy…”, cậu ta nói và biến mất. Vài phút sau cậu
ta về đẩy chiếc xe đi. “Xong rồi”, cậu ta bảo khi trở lại. Chúng tôi lên
chiếc Cadillac. “Hệt như Lễ Chúa giáng sinh ấy!” Lina nổi hoan hỉ
giữa đống chiến lại phẩm của mình, đoạn chị ta chìa bàn tay to bè,
đỏ lựng, ra bắt tay tạm biệt chúng tôi.

Bác phó rèn còn ghé đầu vào giây lát nói riêng với chúng tôi.

“Nghe này”, bác dặn, “phòng có lúc các cậu cần cho thằng nào nếm
đòn… tôi ở phố Leibni , nhà số 16, qua sân sau, lên tầng hai, rẽ trái.
Rủi chúng đông, tôi kéo theo cả phường hội của tôi”.

“Nhất trí”, chúng tôi đáp và phóng xe đi. Khi chúng tôi quành xe

ở góc quảng trường Chợ, Go fried chỉ ra cửa xe. Kìa, chiếc xe nôi
của chúng tôi với một đứa bé bằng xương bằng thịt, bên cạnh, một
người đàn bà xanh xao đang ngắm nghía chiếc xe, vẻ mặt vẫn chưa
hết bối rối.

“Được đấy chứ, hả?” Go fried hỏi.
“Anh hãy cho nốt chị ta những con gấu này đi!” Patrice

Hollmann kêu lên.

“Có lẽ cho một con thôi”, Lenz nói, “cô phải giữ một con chứ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.