BA NGƯỜI BẠN - Trang 109

Bỗng Blumenthal cười khằng khặc như cả một khu rừng đầy khỉ

rộ lên. “ Meyer và con trai … khá lắm, khá lắm…”, lão nấc lên. “Và
bây giờ lại còn tán nhăng tán cuội… tán nhăng tán cuội!”.

Tôi nhìn lão. Tôi không tin vào mắt mình nữa; lão không đóng

kịch! Tôi lập tức đưa tiếp nhát cưa đang dở. “Ngài Blumenthal, ngài
cho phép tôi sửa lời ngài chút ít. Đối với một người phụ nữ không
bao giờ có chuyện tán nhăng tán cuội cả. Đó là những lời tán dương
mà khốn nỗi càng ngày càng hiếm đi trong cái thời đại thảm hại của
chúng ta. Phụ nữ không phải cái két bạc, mà là một bông hoa… họ
không đòi hỏi sự khách quan mà khao khát vầng thái dương tươi
sáng biết mơn trớn. Mỗi ngày, hãy nói với họ đôi lời êm đẹp thì hơn
là suốt đời nai lưng làm việc vì họ. Xin nói để ngài biết, âu cũng do
chỗ tình thân. Và tôi đâu có tán nhăng tán cuội… tôi chỉ đơn giản
dẫn ra một nguyên tắc vật lý: màu xanh lục đi đôi với màu vàng
óng”.

“Gầm khá đấy, chú sư tử non”, Blumenthal rạng rỡ nói. “Hãy

nghe đây, anh Lohkamp! Tôi biết tôi còn có thể bớt của anh trọn
ngàn mác nữa…”.

Tôi lùi lại một bước. Quân Satăng hiểm độc, tôi nghĩ, cú đòn ta

hằng lo ngại đây. Tôi đã mường tượng thấy mình không một giọt
rượu kéo lê đến mãn kiếp, và tôi hướng sang bà Blumenthal cặp mắt
nai con thống thiết.

“Kìa, bố nó…” bà nói.
“Mặc tôi, mẹ nó”, lão đáp. “Thế đấy, lẽ ra tôi có thể… nhưng tôi

không bớt. Là thương gia, tôi thấy khoái cung cách làm ăn của anh.
Còn hơi quá giàu trí tưởng tượng, nhưng dẫu sao… anh đã khéo
nhắc đến Meyer và con trai đấy. Bà cụ thân sinh ra anh là người Do
Thái?”

“Không”.
“Vậy anh đã từng ở trong xưởng may quần áo chăng?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.