BA NGƯỜI BẠN - Trang 122

“Tôi chẳng ngửi thấy gì cả”, tôi nói.
“Có đấy!” Nàng cúi mình trên khu vườn.
“Đó là cây hoa thụy hương, thưa quý cô”, một giọng khàn khàn

từ bóng tối vọng ra.

Một người thợ làm vườn thành phố đầu đội mũ lưỡi trai bằng

đồng đang đứng tựa vào một thân cây. Bác ta hơi lảo đảo tiến lại
gần chúng tôi. Túi áo bác ta thò ra một cái cổ chai lấp lánh. “Chúng
tôi vừa trồng nó hôm nay”, bác vừa nói vừa nấc to. “Nó kia kìa!”

“Cám ơn bác”, Patrice Hollmann nói, đoạn quay sang tôi. “Anh

vẫn chưa ngửi thấy gì sao?”

“Có chứ, giờ thì tới ngửi thấy gì rồi”, tôi miễn cưỡng đáp. “Mùi

rượu nếp ngon trữ lâu ngày”.

“Đoán thần tình đây!” Người đàn ông trong bóng tối ợ một cái

rõ to.

Tôi nhận thấy rất rõ mùi hương ngọt ngào lan tỏa trong bóng tối

êm dịu; nhưng bằng mọi giá tôi quyết không thừa nhận điều đó. Cô
gái cười, vươn vai. “Thật tuyệt diệu biết bao, nhất là sau khi phải ở
lỳ trong buồng quá lâu! Đáng tiếc quá tôi lại phải đi! Cái ông
Binding ấy… lúc nào cũng vội vội vàng vàng và cứ đến sát giờ mới
báo… quả thực đáng lý ông ta có thể lui việc đến ngày mai!”

“Binding à?”, tôi hỏi. “Cô có hẹn với Binding?”
Nàng gật. “Với Binding và một người nữa. Vấn đề là ở người

kia. Công chuyện nghiêm túc. Anh tưởng tượng được chứ?”

“Không”, tôi đáp, “tôi không sao hình dung nổi”.
Nàng cười và tiếp tục nói. Nhưng tôi không nghe nàng nữa.

Binding… dường như một tia chớp đánh nhoằng vào xương tủy tôi.
Tôi không nghĩ đến chuyện nàng đã quen biết hắn ta trước tôi
nhiều, chỉ thấy hiện lên trước mắt chiếc Buick, bộ complê đắt tiền và
chiếc ví của hắn ta: choáng lộn và xa hoa hơn hẳn thực tế. Ôi, căn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.