BA NGƯỜI BẠN - Trang 123

buồng nghèo nàn, thanh bạch, được tô điểm của tôi! Tôi đã tưởng
tượng hão cái gì vậy! Đèn bàn nhà Hasse, ghế bành nhà Zalewski!
Cô gái đâu cần xứng với tôi! Tôi là cái thá gì? Một kẻ bộ hành từng
đi mượn một chiếc Cadillac, một con sâu rượu vụng về, ngoài ra
không là gì nữa! Loại ấy thì góc phố nào chẳng thấy. Tôi đã mường
tượng ra cảnh người gác cửa quán

Chùm nho cúi mình chào Binding, tôi nhìn thấy những căn

phòng sáng sủa, ấm áp, đẹp đẽ, khang trang, thấy đám khói thuốc lá
và những con người lịch sự, tôi nghe tiếng nhạc và tiếng cười, cười
nhạo tôi. Quay lại, tôi nghĩ, quay lại ngay! Một linh cảm, một niềm
hy vọng… như thế đã quá đủ! Dính líu vào đó thật vô nghĩa. Chỉ
còn một cách là thoái lui!

“Nếu anh muốn, tối mai chúng ta có thể gặp lại nhau”, Patrice

Hollmann nói.

“Tối mai tôi không có thời giờ”, tôi đáp.
“Hoặc ngày kia, hay bất kỳ ngày nào trong tuần. Mấy hôm tới tôi

không vướng bận gì cả”.

“Khó đấy”, tôi nói. “Hôm nay chúng tôi vừa nhận một đơn đặt

hàng gấp, có lẽ suốt tuần chúng tôi sẽ phải làm việc tới khuya”.

Nói khoác, nhưng tôi không thể làm khác. Trong tôi bỗng chất

chứa bao tức giận và tủi hổ.

Chúng tôi tạt ngang quảng trường, đi dọc theo con đường chạy

bên nghĩa trang. Tôi trông thấy Rosa đi lại từ phía tiệm Quốc Tế. Đôi
ủng cao cổ của ả bóng loáng. Lẽ ra tôi có thể rẽ, giá bình thường tôi
đã lảng… nhưng lúc này tôi cứ thẳng tiến, giàn mặt với ả. Rosa nhìn
lướt qua tôi, làm như tôi lạ hoắc trong mắt ả. Đương nhiên rồi;
không một ả điếm nào tỏ ra quen biết một người ngoài phố nếu anh
ta không đi một mình. “Chào Rosa”, tôi nói.

Ả bối rối nhìn tôi, rồi Patrice Hollmann, đoạn hấp tấp gật đầu và

luống cuống bước tiếp. Sau ả vài bước là Fri i, vung vẩy chiếc xắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.