BA NGƯỜI BẠN - Trang 148

Pat đi đi lại lại trong buồng. “Chẳng đến nỗi nào. Nhất là lại ấm

tuyệt”.

“Em lạnh à?”
“Em ưa trời ấm”, nàng nói, hơi so vai lên. “Em không thích lạnh

và mưa. Em cũng không chịu nổi chúng”.

“Trời… vậy mà chúng mình ngồi phơi sương suốt buổi”.
“Như thế lúc này ngồi đây càng dễ chịu hơn…”
Nàng vươn vai, dạo bước trong phòng với dáng đi tuyệt đẹp của

nàng. Hết sức rụt rè, tôi đưa mắt ngó quanh, ơn Chúa, không đến
nỗi bừa bãi lắm. Tôi xoay bàn chân gạt đôi giày vải rách vào gầm
giường.

Pat đứng trước tủ quần áo, ngước mắt nhìn lên. Trên nóc tủ là

chiếc va-li cũ Lenz cho tôi, dán chi chít những nhãn màu ghi dấu
những chặng đường phiêu lưu của cậu ta.

“Rio de Janeiro…” nàng đọc. “Manaos… Santiago… Buenos

Aires… La Palmas…”

Nàng đẩy chiếc va-li về chỗ cũ, bước lại gần tôi. “Vậy ra anh đã

chu du khắp nẻo?”

Tôi lẩm bẩm câu gì đó. Nàng nắm lấy cánh tay tôi. “Nào anh, kể

cho em nghe đi, kể em nghe về tất cả những thành phố đó, đi xa như
thế hẳn thú vị tuyệt vời…”

Còn tôi thì sao? Tôi thấy nàng trước tôi, xinh đẹp, tươi trẻ, đầy

mong đợi, một cánh bướm mà sự tình cờ may mắn đã xua lạc vào
căn buồng cũ nát, tồi tàn của tôi, vào cuộc đời vô nghĩa, mờ nhạt của
tôi, sát bên tôi mà lại chẳng gần tôi, chỉ một hơi thở, nó có thể vỗ
cánh bay lên và lại mất hút… xin quở trách tôi, nguyền rủa tôi, tôi
không thể, không thể bảo rằng không, không thể nói tôi chưa hề đặt
chân đến những chốn ấy, bây giờ thì không thể…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.