BA NGƯỜI BẠN - Trang 150

diệu, một dòng chảy bí ẩn về gốc rễ, để rồi từ đó lại dâng lên, nhú
những chồi non chờ đón mưa rơi trong các đêm xuân.

Không gian trở nên im ắng. Tiếng ồn ào ngoài phố đã tắt lặng…

một ngọn đèn đường trơ trọi đung đưa trên vỉa hè. Những chiếc lá
non mỏng manh được rọi sáng từ dưới nom trắng nga, gần như
trong suốt và những ngọn cây là những cánh buồm sáng, lấp lánh.

“Nghe tiếng mưa kìa, Pat…”
“Vâng…”
Nàng nằm bên tôi. Mái tóc xõa đen trên đôi gối trắng. Bóng tối

của mái tóc khiến gương mặt có vẻ trắng bệch. Một bên vai nàng
nhô cao, ánh lên như đồng mờ dưới thứ ánh sáng nào đó, và một vệt
sáng mảnh mai đậu trên cánh tay nàng. “Anh nhìn này”, nàng nói,
đưa hai bàn tay ra hứng lấy tia sáng.

“Chắc ngọn đèn đường ngoài kia hắt vào”, tới bảo.
Nàng nhỏm dậy. Giờ đây cả gương mặt nàng cũng được rọi

sáng, vệt sáng chạy từ vai xuống ngực nàng, vàng như ánh nến, nó
thay đổi, hòa làm một, chuyển sang màu da cam, rồi những vòng
sáng màu xanh lung linh lướt qua, và đột nhiên xuất hiện phía sau
nàng một quầng sáng đỏ rực như hào quang, lên cao dần, đoạn
thong thả di động trên trần nhà.

“Đó là bảng điện quảng cáo thuốc lá bên kia đường”.
“Anh thấy chưa, buồng của anh đẹp đấy chứ”.
“Nó đẹp vì có em. Từ bây giờ căn buồng cũng sẽ chẳng còn là nó

trước kia… vì em đã đến đây”.

Nàng quỳ trên giường, tắm mình trong ánh sáng xanh lơ.

“Nhưng…”, nàng nói, “em sẽ còn đến đây thường xuyên mà…
thường xuyên”.

Tôi lặng lẽ ngắm nàng. Tôi nhìn tất cả như qua một giấc ngủ êm

ái sáng sủa: sảng khoái, nhẹ nhõm, thư thái và vô cùng hạnh phúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.