BA NGƯỜI BẠN - Trang 173

hương kia đủ khiến em sung sướng”.

“Đó đâu phải là sự nông cạn… mà là triết học tối hậu”.
“Với em thì không. Em nông cạn và nhẹ dạ”.
“Anh cũng thế”.
“Nhưng không như em. Anh vừa nói đến sự gian manh gì đó.

Em là một kẻ gian manh chính cống”.

“Anh đã nghĩ như vậy mà”, tôi nói.
“Đúng. Lẽ ra từ lâu em đã phải kiếm một chỗ ở khác và một việc

làm, đã phải kiếm tiền. Nhưng em cứ lần lữa mãi. Em dự định cứ
sống một thời gian dài theo ý mình. Chẳng cần biết như vậy có
đúng đắn không. Và em đã làm thế”.

Tôi cười. “Tại sao em lại ra mặt bướng bỉnh như vậy?”
“Vì ai cũng bảo em rằng xử sự như em là quá nông nổi… Lẽ ra

em nên biết dè xẻn số tiền nhỏ mọn của em và tìm cho mình một
việc làm, một chỗ đứng. Nhưng em lại muốn được thảnh thơi, hớn
hở và vô tư lự, muốn làm cái gì em thích. Ý muốn đó nảy sinh sau
khi mẹ em mất và sau khi em nằm liệt giường một thời gian dài”.

“Em có anh chị em gì không?” tôi hỏi.
Nàng lắc đầu.
“Anh cũng không hình dung được là em có anh chị em”, tôi nói.
“Và anh cũng cho rằng em đã nông nổi chứ gì?”
“Không, can đảm thì có”.
“Ồ, can đảm gì, em chẳng can đảm lắm đâu. Thỉnh thoảng em

từng sợ hãi ra trò đấy. Giống như một kẻ biết mình ngồi sai số ghế
trong nhà hát, nhưng vẫn chẳng buồn nhúc nhích khỏi chỗ”.

“Thế là can đảm chứ sao”, tôi nói. “Con người ta chỉ can đảm

một khi cũng biết sợ. Thêm nữa, em xử sự như vậy là đúng đắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.