BA NGƯỜI BẠN - Trang 177

biết. Trừ phi có lão nào đó đặc biệt lưu tâm và bởi thế cố ấn cô nâng
vào chỗ nào đó. Anh cũng biết vì sao đấy. Nhưng anh đâu muốn
vậy, phải không?”

“Hỏi gì mà lạ”, tôi nói. “Không đến nỗi lạ như anh tưởng đâu”,

Erna đáp đượm vẻ chua chát. “Tôi biết nhiều trường hợp khác”. Tôi
chợt nhớ tới chuyện dan díu giữa Erna với sếp của cô ta. “Nhưng tôi
muốn khuyên anh một điều”. Cô ta tiếp. “Hãy lo sao kiếm đủ tiền
nuôi cả hai miệng ăn. Đó là giải pháp đơn giản nhất. Lấy nhau”.

“Nghe được đấy”, tôi nói và cười. “Tôi cũng muốn có bấy nhiêu

lòng tin ở mình”.

Erna nhìn tôi vẻ kỳ lạ. Đang rất linh hoạt, nom cô ta thốt nhiên

già hẳn đi, gần như có phần úa tàn. “Tôi muốn thổ lộ với anh điều
này”, cô ta nói. “Tôi sống dư dật, có đầy những thứ mà tôi chẳng hề
cần đến. Nhưng xin anh hãy tin tôi… nếu có một người đàn ông đến
và đề nghị tôi chung sống với anh ta, chung sống thực sự chân
thành, tôi sẽ vứt bỏ hết thảy những thứ lỉnh kỉnh nơi đây để theo
anh ta, dù phải chui vào một căn xép áp mái”. Gương mặt cô ta lấy
lại vẻ thường lệ. “Chà thôi, cho qua chuyện ấy… mỗi người đều có
nỗi niềm riêng của mình”. Cô ta nháy mắt với tôi qua làn khói thuốc
lá. “Thậm chí hình như cả anh cũng vậy?”

“Đâu có…” tôi nói.
“Thôi nào, thôi nào…” Erna bảo. “Điều đó dễ xảy ra nhất với kẻ

nào không mảy may ngờ tới…”

“Với tôi thì không”, tôi đáp.
Tôi còn ngồi lại trong buồng mình đến tám giờ…
Ngồi thui thủi rồi mãi mãi cũng chán, tôi mò tới quán rượu xem

may ra vớ được thằng bạn nào ở đó.

Valentin đây rồi. “Ngồi xuống cậu”, anh ta nói. “Cậu dùng gì

đây?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.