BA NGƯỜI BẠN - Trang 189

Lenz tủm tỉm cười. “Trong bất kỳ trường hợp nào ta cũng sẽ

không đòi hỏi nàng trả tiền xe, con trai của ta ạ”.

Tôi dúi một cái khiến cậu ta lộn nhào khỏi chiếc ghế gỗ ba chân.
“Đồ phá đám! Cậu biết mình sẽ làm gì không? Tối nay mình sẽ

đến đón nàng bằng chiếc tắcxi”.

“Chí phải!” Go fried giơ tay như để chúc phúc. “Có điều chớ để

mất tự do! Tự do quý giá hơn cả tình yêu. Nhưng bao giờ con người
ta cũng nhận ra điều đó khi đã quá muộn. Dẫu sao chiếc tắcxi cũng
không đến lượt cậu. Tụi mình cần nó để đón Ferdinand Grau và
Valentin. Ta sẽ có một tối trang nghiêm, nhưng vui hết tầm”.

Chúng tôi ngồi trong vườn một quán ăn nhỏ trước thành phố.

Vầng trăng ẩm ướt lửng lơ trên những cánh rừng như một ngọn
đuốc đỏ. Những chùm hoa nhạt màu lóng lánh trên những cây dẻ,
tử đinh hương thơm ngào ngạt, và trên bàn, trước mặt chúng tôi,
trong ánh sáng mờ ảo của chiều tà, chiếc bình thủy tinh lớn đựng
thứ rượu vang thơm mùi xa diệp thảo trông tựa một khối opan rực
rỡ trong đó tụ lại ánh chiều cuối cùng biêng biếc tím óng ánh như xà
cừ. Chúng tôi đã cho tiếp rượu đầy bình đến lần thứ tư. Ferdinand
Grau làm chủ tọa. Pat ngồi cạnh anh. Nàng cài một bông lan phơn
phớt hồng mà anh đã đem theo tặng nàng.

Ferdinand vớt từ ly vang của anh một con muỗi, thận trọng quệt

nó lên mặt bàn. “Nhìn xem này”, anh nói. “Chà, đôi cánh mới tuyệt
chứ. So với nó thì gấm vóc gì cũng chỉ là đồ giẻ lau mà thôi! Một con
vật như thế mà sống có một ngày, và thế là hết”. Anh lần lượt nhìn
từng người trong chúng tôi. “Các cậu có biết cái đáng sợ nhất trên
thế gian là cái gì không, hỡi những người anh em?”

“Một ly rượu rỗng”, Lenz đáp.
Ferdinand phác một cử chỉ như phủi Lenz đi. “Đối với môt trang

nam nhi, Go fried ạ, thì trên thế gian này điều làm tổn hại thanh
danh nhất là đóng vai kẻ hay pha trò”. Đoạn anh lại quay sang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.