BA NGƯỜI BẠN - Trang 191

“Đó là việc riêng của nó. Vả lại, chính cậu là kẻ không nên nói về

những chuyện đó một cách khinh thị như vậy, Ferdinand ạ. Nếu con
người là vĩnh cửu thì cậu sẽ thất nghiệp mất, hỡi đồ ký sinh trùng
phúc hậu, già nua của tử thần kia!”

Vai Grau bắt đầu rung rung. Anh cười. Đoạn anh quay sang Pat.

“Cô nói gì với lũ nhăng cuội chúng tôi hỡi bông hoa nhỏ xinh trên
làn nước rập rờn?”

Rồi tôi và Pat đi dạo xuyên vườn riêng với nhau. Trăng đã lên

cao hơn, những thảm cỏ đắm mình trong ánh trăng màu xám bạc;
trên đó, những bóng cây đen đổ dài như những mũi tên thẫm màu
chỉ đường vào cõi vô định. Hai đứa xuôi đến ven hồ, rồi lộn trở lại.
Trên đường về, chúng tôi gặp Go fried Lenz, anh chàng cắp theo
một cái ghế nhỏ, dúi vào một bụi tử đinh hương. Giờ cậu ta ngồi
trong đó, chỉ thấy ló sáng đốm lửa thuốc lá và chỏm tóc hoe vàng.
Dưới đất, ngay cạnh cậu ta, là một cái ly và chỗ rượu vang còn lại.

“Chỗ thế mới là chỗ chứ!” Pat reo lên. “Ngập trong tử đinh

hương”.

“Có thể ngồi mãi được ấy”. Go fried đứng lên, “Cô thử mà

xem!” Pat ngồi vào ghế. Gương mặt nàng óng ánh giữa những bông
hoa. “Tôi mê tử đinh hương điên lên được”, anh chàng lãng mạn
cuối cùng nói. “Với tôi, nhớ nhà có nghĩa là nhớ tử đinh hương.
Mùa xuân năm 1942 tôi đã vội vã rời Rio de Janeiro về quê hương
chỉ vì sực nhớ ra rằng nơi đây hẳn tử đinh hương đang rộ nở. Khi
tôi về tới, thì dĩ nhiên đã muộn” Cậu ta cười. “Bao giờ chả vậy”.
“Rio de Janeiro?” Pat vít một nhành hoa xuống “Các anh cùng ở đó
à?”

Lenz ngơ ngác. Tôi thốt nhiên lạnh buốt sống lưng. “Nhìn trăng

kìa!” tôi vội nói, đồng thời ngầm đá chân Lenz.

Dưới ánh sáng lập lòe dầu điếu thuốc Lenz hút, tôi nhận thấy

một thoáng cười và cái nháy mắt. Thoát nạn rồi. “Không, hai đứa tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.