BA NGƯỜI BẠN - Trang 192

không cùng ở đó” Go fried nói. “Dạo ấy tôi chỉ có một mình.
Nhưng có lẽ ta nên làm thêm ngụm vang cuối cung chứ nhỉ?”

“Tôi xin thôi”. Pat lắc đầu. “Tôi không uống được nhiều vang thế

đâu”.

Chúng tôi nghe tiếng Ferdinand gọi, bèn trở lại quán.
Anh đứng lừng lững nơi ngưỡng cửa. “Vào đây, các cô các chú”,

anh nói. “Ban đêm, những người như tụi ta chẳng có gì để tìm kiếm
ngoài thiên nhiên cả. Ban đêm, thiên nhiên muốn được một mình.
Một bác nông dân hay một anh dân chài, đó lại là chuyện khác;
nhưng chúng ta thì không, chúng ta, lũ người thành thị với những
bản năng đã bị chém lìa”. Anh đặt tay lên vai Go fried. “Đêm là sự
phản kháng của tự nhiên chống lại căn bệnh hủi của văn minh,
Go fried ạ! Một người đứng đắn không chịu được lâu điều ấy. Anh
ta nhận thấy mình bị đẩy ra khỏi cái vòng khuyên câm lặng của cỏ
cây, muông thú, trăng sao, và sự sống vô thức”. Đến đây anh mỉm
một nụ cười lạ lùng mà người ta không bao giờ biết được nó buồn
hay vui. “Vào đi, các cô các chú! Chúng ta sẽ sưởi ấm đôi tay bằng
những kỷ niệm. Ôi, cái thời huy hoang, khi chúng ta còn là loài mộc
tặc, sa giông, trước đây chừng năm sáu chục triệu năm; lạy Chúa, từ
đấy tới nay chúng ta đã sa đọa biết chừng nào…!”

Anh cầm bàn tay Pat. “Nếu chúng ta không còn một chút ý thức

về sắc đẹp… thì tất cả thế là hết”. Bằng một cử chỉ dịu dàng, bàn tay
chuôi mắn của anh cầm bàn tay Pat đặt lên cánh tay mình. “Hỡi
ngôi sao bạc trên vực thẳm ầm ì… cô sẵn lòng cạn ly cùng gã đàn
ông cổ đại như tôi hay chăng?”

Pat gật. “Thưa có”, nàng nói. “Tôi sẵn lòng chiều ý ông”.
Hai người bước vào quán. Nhìn họ sóng đôi mà ngỡ như Pat là

con gái của Ferdinand. Nàng con gái mảnh dẻ, can đảm, trẻ trung
của một gã khổng lồ mệt mỏi còn sót lại từ thời tiền sử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.