BA NGƯỜI BẠN - Trang 196

Bốn giờ sáng. Tôi vừa đưa Pat về nhà, đang trên đường quay trở

lại. Trời đã hưng hửng. Phảng phất hương bình minh.

Tôi đi men nghĩa trang, ngang qua tiệm cà phê Quốc Tế, về nhà.

Cửa quán rượu dành cho cánh tài xế nằm cạnh nhà công đoàn xịch
mở, một cô gái bước ra. Chiếc mũ nồi nhỏ, chiếc áo măng-tô xinh tồi
tàn, đôi bốt véc ni cao cổ… gần đi ngang qua cô gái thì tôi nhận ra…

“Kìa Lisa…”
“Không ngờ lại gặp được anh đấy!” cô gái nói.
“Em ở đâu đến vậy?” tôi hỏi.
Cô gái nhún vai. “Em đã chờ tại đây. Em nghĩ biết đâu anh sẽ đi

ngang. Cứ khoảng này là anh về nhà mà”.

“Ờ, đúng thế…”
“Đi với em chứ?” cô hỏi.
Tôi ngần ngừ. “Không được đâu…”
“Anh không cần trả tiền”, cô vội nói.
“Đâu phải vì thế”, tôi đáp không suy nghĩ, “anh có tiền”.
“Ra vậy…” cô nói chua chát và lùi lại một bước.
Tôi cầm tay cô. “Đừng thế, Lisa…”
Cô đứng đó, gầy gò, xanh xao trên đường phố xám xịt, trống

vắng. Trước đây ít năm tôi đã gặp cô như vậy, khi tôi thẫn thơ và
đơn độc sống cho qua ngày đoạn tháng, không suy nghĩ, không hy
vọng. Thoạt đầu cô có vẻ dè chừng như mọi cô gái đồng cảnh với cô,
nhưng rồi, sau vài lần trò chuyện cùng tôi, cô tỏ ra tin cậy và quyến
luyến tôi. Mối quan hệ giữa hai đứa tôi có phần kỳ quặc… thỉnh
thoảng có đến hàng tuần tôi không gặp cô, rồi đột nhiên cô đứng ở
đâu đó và chờ đợi tôi. Thời gian ấy, cả hai đứa hoàn toàn chẳng có
gì, chẳng có ai… vì vậy một chút hơi ấm, một chút gần gụi mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.