BA NGƯỜI BẠN - Trang 206

cái đẹp và dáng hình của một tác phẩm vĩ đại đang ùa đến với ta, tôi
ghét những ánh mắt đắm đuối của các cặp tình nhân, ghét trò cứ
xoắn lấy nhau đến là đần độn, cái thứ hạnh phúc thô lậu của loài
cừu không bao giờ biết xúc cảm trước cái gì khác ngoài bản thân
mình, tôi ghét toàn bộ cái luận diệu tình yêu hòa hai người làm một,
bởi tôi thiết nghĩ một thôi hoàn toàn không đủ thay cho hai, và đã là
một thì làm sao còn có thể xa nhau để gặp nhau được nữa. Chỉ kẻ
nào phải đơn độc luôn mới thấm thía niềm hạnh phúc được gần
người yêu dấu. Thảy những thứ khác đều làm tiêu ma chất bí ẩn của
sự hồi hộp. Và thử hỏi cái gì có sức bứt ta khỏi phạm vi huyền diệu
của nỗi cô đơn hơn là sự nổi loạn của cảm xúc, sự rung động đến
quên mình, mãnh lực của các nhân tố, giông bão, đêm tối, âm nhạc?
Và tình yêu…?

Đèn bật sáng. Tôi nhắm mắt trong một giây. Tôi vừa mới nghĩ tới

cái gì vậy? Pat quay người lại. Tôi thấy thiên hạ đang chen chúc ra
các cửa. Nghỉ giải lao giữa buổi diễn.

“Em không muốn ra ngoài sao?” tôi hỏi.
Pat lắc đầu.
“Ơn Chúa! Anh chúa ghét cái trò cứ đứng giương mắt ra mà

nhìn nhau ở ngoài kia”. Tôi đứng dậy đi lấy cho nàng một cốc nước
cam. Căngtin đông nghịt. Âm nhạc khiến nhiều người đói mèm.
Những chiếc xúc xích nhỏ nóng hổi biến nhanh như thể vừa nổ ra
nạn đói.

Tôi cầm cốc nước cam về tới lô thì thấy có một kẻ đứng sau ghế

Pat. Nàng quay đầu ra sau, chuyện trò sôi nổi với gã. “Đây là ông
Breuer, anh Robert”, nàng nói. Ông cái con tườu, tôi nghĩ bụng, và
khó chịu nhìn gã. Robert, nàng gọi tôi vậy đấy, chứ không gọi
Robby. Tôi đặt cốc nước lên lan can, ý chờ gã đi. Gã diện một bộ
smoking cắt khéo tuyệt vời. Nhưng gã cứ tán hươu tán vượn về việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.