BA NGƯỜI BẠN - Trang 214

bà. Trên những nụ hoa hé nở, lóng lánh những giọt nước nhỏ trong
veo. “Chúng mình cùng nhảy với nhau một bài đi anh”, Pat bảo tôi.

“Không”, tôi nói, chạnh nghĩ tới những bàn tay đã động tới nàng

hôm nay, “không”, và tôi cảm thấy mình khá là lố bịch, khốn khổ.

“Kìa anh”, nàng nói, mắt tối sầm lại.
“Không”, tôi đáp, “không đâu, Pat”.
Rồi rốt cuộc chúng tôi ra về. “Tôi chở anh về nhà”, Breuer bảo

tôi.

“Được thôi”.
Gã có một tấm chăn trong xe, bèn phủ lên đầu gối Pat. Trông

nàng bỗng hết sức xanh xao, mệt mỏi. Khi chia tay, ả đàn bà trong
tiệm dúi vào tay tôi một mảnh giấy. Tôi bơ đi như không, và lên xe.
Suốt dọc đường, tôi ngó ra cửa sổ xe. Pat ngồi nép trong góc, không
nhúc nhích. Tôi không nghe cả tiếng nàng thở. Breuer đưa xe về nhà
nàng trước tiên. Gã biết nhà nàng, chẳng cần hỏi. Nàng xuống xe.
Breuer hôn tay nàng, “Tạm biệt”, tôi nói, mắt không nhìn nàng.

“Tôi có thể để anh xuống đâu đây?” Breuer hỏi tôi.
“Ở ngã tư sau”, tôi nói.
“Tôi rất muốn đưa anh về tận nhà”, gã trả lời có phần quá hấp

tấp và quá lịch sự.

Gã muốn ngăn tôi trở lại với nàng. Tôi tự hỏi có nên cho gã một

cú lăn quay không. Nhưng thôi kệ xác gã. “Hay lắm, vậy anh cho tôi
tới tiệm Freddy”, tôi nói.

“Giờ này mà anh còn vào đó sao?” gã hỏi.
“Anh lo cho như thế thật quý hóa”, tôi nói, “nhưng xin cứ yên trí

rằng tôi còn lọt vào khắp mọi chốn ấy chứ”.

Nói xong, tôi thấy thương gã. Suốt tối vừa rồi hẳn gã tự cho là

mình xử sự rất tuyệt và láu cá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.