BA NGƯỜI BẠN - Trang 32

chặn đường, giật xấp báo của chú, xé tan và cảnh cáo đừng để
chúng phải trông thấy chú lần thứ hai trong cái nghề không mảy
may liên quan gì tới chú này. Bản thân bọn chúng cũng khối thằng
mất việc rồi. Tuy nhiên sáng hôm sau chú vẫn đi, dẫu đã phải đền
tiền số báo bị xé. Một tên nào đó tông xe đạp hất chú té nhào, xấp
báo bay xuống bùn. Chú lại phải đền thêm hai mác nữa. Chú đi lần
thứ ba và trở về với quần áo rách bươm, mặt mũi bầm dập. Chú
đành bỏ việc. Giờ đây ngày nào chú cũng ngồi lỳ trong phòng, tuyệt
vọng, và chúi đầu như điên, tuồng như việc học hành còn giúp ích
gì cho chú. Mỗi ngày chú chỉ ăn một bữa. Trong khi chú có theo hay
không theo học các năm sau cũng thế cả thôi… Ngay giả thử chú có
cầm bằng trong tay, thì sớm nhất cũng phải chục năm sau chú mới
hòng kiếm nổi một chỗ làm. Tôi đẩy bao thuốc về phía chú: “Thây
kệ việc học hành đấy. Georgie. Tôi đây cũng đã từng học. Sau này
lúc nào chú bắt đầu lại chẳng được”.

Chú lắc đầu “Trước kia, hồi ở mỏ về, tôi đã thấm thía rồi. Chỉ

cần buông sách vở một ngày là sẽ quên hết, và tôi không đủ sức làm
lại lần thứ hai đâu”.

Gương mặt xanh xao với đôi tai vểnh và cặp mắt cận thị, thân

hình gầy đét với bộ ngực lép kẹp… Khốn nạn thân chú! “Vậy hãy
gắng lên, Georgie” Chú cũng chẳng còn đâu cha mẹ.

Nhà bếp. Một cái đầu lợn lòi nhồi. Vật tưởng niệm ông Zalewski

đã quá cố. Chiếc máy điện thoại, cảnh tranh tối tranh sáng. Nồng
nặc mùi hơi ga và mồ hôi. Cánh cửa hành lang với nhiều danh thiếp
dán bên cạnh nút chuông.

Trong đó có cả danh thiếp của tôi. “Robert Lohkamp, sinh viên

triết, hai hồi chuông dài”. Nó đã vàng ố. Sinh viên triết. Không nghi
ngờ gì nữa! Qua từ lâu rồi. Tôi theo cầu thang xuống nhà, đến tiệm
cà phê Quốc Tế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.