BA NGƯỜI BẠN - Trang 322

sự sống, một mớ bòng bong, một chuỗi vô tận thở than, sợ hãi, cam
chịu, đớn đau, tuyệt vọng, hy vọng, khổ ải…; và lần nào cững vậy,
hễ một cánh cửa vừa đóng, trong hành lang lại xuất hiện cái ráng đỏ
của buổi chiều hư ảo ấy, sau sự ghê tởm trong những căn phòng
hẹp bao giờ cũng có đó ráng chiều dịu dàng toát lên vẻ rực rỡ êm ái
óng vàng, mà ta không sao biết đó là một sự nhạo báng khủng khiếp
hay một nguồn an ủi siêu phàm. Jaffé dừng lại trước lối vào phòng
mổ. Hai nữ hộ lý đẩy vào một chiếc xe phẳng lỳ có một thiếu phụ
nằm trên. Tôi bắt gặp ánh mắt của chị. Chị không nhìn tôi. Chị nhìn
đi đâu đó, vào một chốn xa xăm vô định. Nhưng tôi đã giật mình
trước cặp mắt chứa đựng biết bao can đảm, tự chủ và bình thản ấy.

Gương mặt ông Jaffé thốt nhiên lộ vẻ mệt mỏi. “Tôi không biết có

đúng không”, ông nói, “nhưng tôi cho rằng dùng lời lẽ làm yên lòng
anh hẳn vô ích. Hẳn anh đã chẳng tin tôi. Bây giờ anh đã thấy tận
mắt nhiều người trong bọn họ bệnh còn nặng hơn cô Pat Hollmann.
Một vài người chẳng còn biết làm gì hơn là hy vọng. Ấy vậy mà
phần đông sẽ qua khỏi. Sẽ lại bình phục. Đó là điều tôi muốn cho
anh thấy”.

Tôi gật đầu. “Ông làm thế là phải”.
“Vợ tôi mất cách đây chín năm. Cô ấy mới hai mươi lăm tuổi.

Chưa hề ốm dau. Chỉ do cúm”. Ông im lặng một lát. “Anh hiểu vì
sao tôi kể với anh điều này chứ?”

Tôi lại gật đầu.
“Người ta không sao biết trước được. Kẻ mắc chứng nan y có khi

lại sống lâu hơn người khỏe mạnh. Cuộc sống vốn lạ lùng”. Lúc này
mặt ông đầy nếp nhăn. Một nữ y tá lại gần rỉ tai ông điều gì đó. Jaffé
đứng thẳng dậy, hất đầu về phía phòng mổ.

“Giờ tôi phải vào trong ấy. Nếu có lo lắng, anh cũng chớ để lộ

với Pat. Đó là điều quan trọng nhất. Anh gắng được chứ?”

“Được ạ”, tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.