BA NGƯỜI BẠN - Trang 324

Con chó sục nhảy lên mừng tôi, nó hít hít tôi, liếm bàn tay tôi.

Trong luồng sáng xiên xiên từ ngoài đường hắt vào, đôi mắt con chó
lóng lánh màu xanh lá cây. Antoine đứng dậy. Gã lảo đảo, và chợt
bật khóc. “Cún con của tao, giờ mày lại bỏ đi nốt… chúng bỏ đi cả…
con Thilde chết rồi… con Minna đã ra đi… ngữ người như bọn ta
sống mà làm gì, hả ông?”

Lại còn thế nữa! Cái bóng điện buồn tẻ bé tẹo mà giờ gã bật lên,

tiếng sột soạt khe khẽ của con rùa và bầy chim, cùng gã đàn ông
húp híp, nhỏ thó trong cửa hiệu này. “Bọn giàu có, đã đành chúng
biết… nhưng ông nói thử, ngữ bọn ta sống để làm gì chứ. Lũ khốn
khổ bọn ta sống làm gì, hở ông?” Con khỉ rên lên một tiếng và nhảy
tới nhảy lui trên chiếc sào như một thằng điên. Cái bóng to tướng
của nó cùng nhảy trên tường. “Coco”, gã đàn ông nhỏ thó khi nãy
vừa ngồi đơn độc trong bóng tối nốc rượu thổn thức, “bạn duy nhất
của tao, lại đây!” Gã chìa cái chai cho con khỉ. Nó với tay đón lấy.

“Ông sẽ giết chết con vật nếu ông cho nó uống rượu”, tôi nói.
“Thì đã sao”, gã ríu lưỡi đáp. “Kéo thêm vài năm trong xiềng ách

hay không… cũng thế thôi… thế cả… thưa ông…”

Tôi ôm con chó đang nép mình vào tôi âm ấm, rồi đi ra. Mềm

mại, với những sải chân dài êm ái, nó chạy bên tôi ra xe.

Về tới nhà, tôi thận trọng lên cầu thang, tay dắt con chó. Tôi

dừng lại ở hành lang, ngắm mình trong gương. Nét mặt tôi không
có gì khác lạ. Tôi gõ cửa phòng Pat, mở hé cửa và hích con chó chạy
vào.

Đứng lại bên ngoài, tôi nắm chặt dây buộc chó và chờ đợi.

Nhưng thay vì giọng Pat, tôi bất ngờ nghe thấy cái giọng trầm trầm
của bà Zalewski. “Lạy Cha ở trên trời!”

Tôi thở phào ngó vào. Tôi chỉ sợ cái phút đầu tiên một mình đối

diện với Pat. Giờ thì mọi sự dễ dàng. Bà Zalewski là một vật đệm
đáng tin cậy. Bà ngự oai vệ bên bàn với một tách cà phê, trước mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.