BA NGƯỜI BẠN - Trang 333

Người đàn ông mặc sơ-mi tím đưa phiếu cho tôi, Gustave và gã

Liz Chăm Chỉ nhìn tôi như thể tôi mắc bệnh dịch hạch. Họ xa lánh
tôi ra mặt, cùng xô lại quầy, để vừa bật ra những tràng cười mai
mỉa, trong đó vẫn ẩn giấu sự lánh phục lẫn nhau giữa các nhà
chuyên gia, vừa đặt cược cho con Gypsy II và con Giấc Mộng Tháng
Năm.

Đúng lúc ấy có người té xỉu. Đó là một trong hai con người hom

hem đứng bên bàn khi nãy. Anh ta truội dần dọc xuống tường và
ngã cái huỵch. Hai chú đưa thư xốc anh ta dậy, đặt ngồi lên một
chiếc ghế. Mặt anh ta xám xanh. Miệng há hốc.

“Ôi trời!”, một ả điếm kêu lên, ả người đẫy đà, tóc đen mượt,

trán thấp, “Ai đi lấy hộ một cốc nước nào”.

Tôi lấy làm lạ vì chẳng mấy người quan tâm đến kẻ đang bất tỉnh

ấy. Phần đông chỉ đưa mắt liếc qua, rồi lại chúi vào cá cược.
“Chuyện ấy lúc nào chẳng có”, Gustave nói. “Những kẻ thất nghiệp.
Đánh cá đến đồng xu cuối cùng. Bao giờ cũng rình rập một món tiền
rõ to, mười ăn cả ngàn”.

Bác xà ích từ quầy xì gà đi ra với một cốc nước. Ả điếm tóc đen

nhúng chiếc khăn tay của ả vào đó rồi lau trán, lau thái dương cho
người đàn ông. Anh ta thở dài, và đột nhiên mở mắt. Có một cái gì
hết sức ghê sợ khi đôi mắt bỗng lặng lẽ hiện về trên bộ mặt đã tắt
ngắm sự sống… tuồng như một kẻ xa lạ nào khác đang tò mò và
lạnh lùng nhìn ra hai kẽ nứt của một cái mặt nạ xám xanh, bất động.

Ả con gái cầm cốc nước cho người đàn ông uống. Ả nâng anh

trong cánh tay như nâng một đứa trẻ. Đoạn ả với lấy một chiếc bánh
mì con trên bàn của cái gã tóc rễ tre lúc này vẫn đang thản nhiên
nhai nhồm nhoàm. “Nào ăn đi… nhưng từ từ thôi, từ từ thôi… khéo
không, ngoạm đứt ngón tay tôi…; thế, bây giờ làm ngụm nước
nữa…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.