BA NGƯỜI BẠN - Trang 340

Người đàn bà chống cánh tay lành lặn nhổm dậy, nhìn trân trân vào
lớp kền sáng loáng của một cái chậu trên bàn bông băng. “Ôi trời”,
bà ta khẽ kêu lên và nằm phịch xuống với cặp mắt thất đảm.

Chúng tôi phóng xe vào làng hỏi tìm một xưởng thợ. Ở đó,

chúng tới thuê của một bác phó rèn các móc sắt và sợi dây cáp, hứa
sẽ trả hai chục mác. Thế nhưng bác ta vẫn ngờ vục, muốn thấy tận
mắt chiếc xe hỏng. Chúng tôi đành đưa bác ta đi xem rồi sẽ quay trở
lại.

Jupp đứng giữa đường vẫy tay rối rít. Nhưng không có chú,

chúng tôi cũng đã biết chuyện gì xảy ra. Một chiếc Mercedes cũ, cao
thành, đỗ ở vệ đường, bốn người đang kéo chiếc xe hỏng.

“Chúng mình đến vừa kịp”, Koster nói.
“Anh em Vogt đấy”, bác phó rèn bảo. “Lũ ấy khiếp lắm. Sống ở

mạn kia kìa. Chúng đã vớ được gì thì đừng hòng chịu nhả ra nữa”.

“Để rồi xem”.
“Tôi đã trình bày hết nhẽ với họ, thưa cậu Koster”, Jupp thì thào.

“Tranh chấp rõ đốn mạt. Họ định xí chiếc xe cho xưởng riêng của họ
mà cậu”.

“Được rồi, Jupp. Mày cứ ở lại đây đã”.
Koster đến gặp tên to con nhất trong bốn đứa và nói chuyện với

hắn. Cậu ta giải thích cho hắn xe này là của chúng tôi. “Cậu có cái gì
cưng cứng trong người không?” tôi hỏi Lenz.

“Có mỗi chùm chìa khóa, nhưng chính mình sẽ cần đến nó. Lấy

một cái mỏ lết nhỏ ấy”.

“Chịu thôi”, tôi nói, “sẽ gây trọng thương mất. Tiếc là đôi giày

mình đang đi khí nhẹ. Nếu không, đá và đạp bao giờ cũng lợi hại
hơn cả”.

“Bác cũng tham chiến chứ?”, Lenz hỏi bác phó rèn. “Cánh ta sẽ

bốn chọi bốn”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.