BA NGƯỜI BẠN - Trang 355

“Chúa phù hộ cho cô, Frida”, tôi nói. “Sáng ra đôi lúc cô thật là

mát tính đấy. Cô vui lòng chịu khó pha cà phê cho tôi cả thể được
không?”

Ả càu nhàu gì đấy và đi tiếp, bộ mông đung đưa ra chiều khỉnh

bỉ. Đó là biệt tài của ả. Ả là con người duy nhất tôi thấy có cái kiểu
tỏ thái độ độc đáo đầy sức biểu cảm ấy.

Hasse vẫn đang đợi. Đột nhiên tôi xấu hổ vì đã quay lưng đi để

giờ đây lại thấy ông đứng cạnh mình, cam chịu và câm lặng. “Chắc
chắn chỉ một, hai tiếng nữa là bác hết lo thôi”, tôi nói, rồi chìa tay
cho ông.

Ông không bắt tay tôi, mà nhìn tôi rất lạ. “Ta không thể đi tìm bà

ấy được sao?” ông khẽ hỏi.

“Nhưng bác có biết bác gái đi đâu đâu”.
“Có lẽ vẫn có thể tìm được bà ấy”, ông nhắc lại. “Nếu như ta

dùng chiếc xe của anh… cố nhiên tôi xin thanh toán sòng phẳng”,
ông vội vã tiếp.

“Vấn đề không phải là ở chỗ đó”, tôi đáp. “Có điều làm thế

chẳng giải quyết được gì. Chúng ta biết đi đâu cơ chứ? Vào giờ này
bác gái làm gì đã ra phố mà tìm”.

“Tôi cũng chẳng biết tính sao”, ông nói, vẫn khẽ như ban nãy.

“Tôi chỉ nghĩ ta có thể đì tìm bà ấy”.

Frida quay lại với cái khay không. “Giờ tôi phải đi”, tôi nói,

“nhưng tôi cho rằng bác chỉ hay lo lắng không đâu. Tuy vậy, tôi sẵn
lòng chiều ý bác nếu cô Hollmann không sắp sửa phải đi xa, hôm
nay tôi muốn ngồi nhà cùng cô ấy. Có lẽ cô ấy chỉ còn ở đây được
nốt Chủ nhật này. Chắc bác thông cảm cho tôi chứ?”

Ông gật.
Trông ông đứng đó mà thương, nhưng tôi nóng lòng muốn đến

với Pat quá. “Nếu bác vẫn cứ muốn đi ngay, bác có thể xuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.