BA NGƯỜI BẠN - Trang 360

Ông lắc đầu. “Xin anh đọc lá thư…”
“Vâng, nhưng khi tôi đọc, bác phải uống chút gì chứ…”
Tôi ra bảo ả Frida pha cà phê. Đoạn tôi đọc lá thư. Đó là thư của

bà Hasse, vỏn vẹn vài dòng. Bà báo với ông rằng bà còn muốn tận
hưởng đời mình ít nhiều. Bởi vậy bà không quay về với ông nữa. Bà
đã tìm được một người hiểu bà hơn Hasse. Ông chớ tìm bà phí công
vô ích; bà đã nhất quyết dứt áo ra đi. Mà đó hẳn cũng là điều tốt
nhất cho ông. Ông sẽ khỏi phải lo lắng phần thu nhập đủ hay thiếu.
Bà đã đem theo một phần tư trang của mình, số còn lại dịp nào đó
bà sẽ nhờ người đến lấy đi nốt.

Lá thư viết rõ ràng, cụ thể. Tôi gập nó lại trao trả cho Hasse. Ông

nhìn tôi như thể trăm sự tùy thuộc cả ở tôi. “Làm gì bây giờ anh?”,
ông hỏi.

“Bác hãy uống nốt tách cà phê và ăn tạm chút gì đi đã”, tôi nói.

“Bây giờ mà chạy cuống lên và tự hủy hoại mình chẳng ích lợi gì
đâu. Để rồi ta thử cân nhắc xem. Bác phải gắng sao cho thật bình
tâm đã, khi ấy bác sẽ có quyết định đúng đắn nhất”.

Ông ngoan ngoãn uống cạn tách cà phê. Tay ông run lẩy bẩy và

ông không sao ăn nổi một miếng bánh. “Làm gì bây giờ?”, ông lặp
lại.

“Chẳng làm gì cả”, tôi nói. “Hãy chờ đợi”.
Ông phác một cử chỉ không bằng lòng. “Chứ bác định làm gì

nào?”, tôi hỏi.

“Tôi không biết. Tôi không sao hiểu được”.
Tôi im lặng. Biết nói gì với ông đây. Tôi chỉ có thể an ủi ông, còn

thảy những việc khác phải do chính ông quyết định, ông đã hết yêu
vợ, có thể coi như vậy… nhưng ông quen có bà, và đối với một
người kế toán, thói quen có khi còn mạnh hơn cả tình yêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.