BA NGƯỜI BẠN - Trang 362

làm một. Ông trưởng phòng kia bị sa thải. Tôi được ăn thêm năm
chục đồng lương”. Ông bất giác nhìn tôi tuyệt vọng. “Anh nghĩ liệu
bà ấy có ở lại nếu được biết sớm điều này không?”

“Không”, tôi đáp.
“Thêm được năm chục mác. Lẽ ra tôi có thể trao số tiền này cho

bà ấy. Thế là bà ấy có thể sắm sửa chút đỉnh. Lại còn một ngàn hai
trăm mác tôi gửi ở quỹ tiết kiệm nữa! Tôi đã dành dụm chúng làm
gì chứ? Tôi muốn để một khoản cho bà ấy phòng khi chúng tôi lâm
vào cảnh túng thiếu. Thế mà giờ bà ấy bỏ đi chỉ vì tôi đã ki cóp cho
bà ấy”.

Ông lại thẫn thờ nhìn ra phía trước. “Bác Hasse”, tôi nói, “tôi

thiết tưởng mọi việc ít liên quan đến nhau hơn bác nghĩ nhiều. Bác
chớ nên dằn vặt mình làm gì. Với bác, điều cần nhất là vượt qua
được mấy ngày tới đây. Rồi bác sẽ biết rõ hơn là nên làm gì. Biết đâu
tối nay hoặc sáng mai bác gái lại chẳng trở về. Cũng như bác, thế
nào bác gái chẳng nghĩ lại”.

“Bà ấy không về đâu”, ông đáp.
“Bác làm sao biết được”.
“Giá như ai có thể bảo với bà ấy rằng bây giờ lương tôi đã khá

hơn, rằng chúng tôi sẽ đi nghỉ mát và làm một chuyến du lịch bằng
số tiền tiết kiệm được…”

“Rồi bác sẽ tự nói với bác gái tất cả những chuyện đó. Người ta

đâu chia tay nhau chóng vánh như thế”.

Tôi lấy làm lạ vì ông hầu như không nghĩ trong chuyện này còn

có một người đàn ông nữa. Nhưng có lẽ ông chưa nghĩ được đến
đó, ông chỉ mới biết rằng vợ mình bỏ đi, còn thảy những chuyện
khác vẫn như một màn sương mù mờ mịt phía sau. Tôi rất muốn
bảo ông rằng chưa chừng vài tuần nữa ông lại thấy mừng vì bà đã
cuốn gói… nhưng nhìn vẻ ngây dại của ông, tôi hiểu nói thế là thô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.